Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 82:

.



Chương 82:
Theo lời Hạ Trí Hoàn nói, hồ ly tu luyện ngàn năm thì thành tinh, Linda Tôn vừa xinh đẹp vừa có tâm cơ, bà ta không phải dạng vừa.
Mà Hạ Mặc chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó là ngu ngốc!
Nhưng trên đời chẳng có cha mẹ nào cứng đầu hơn con cái được, vì thế ông cụ Hạ cho phép Linda Tôn vào cửa. Thấy bà ta chăm chỉ học tập, còn hầu hạ bà cụ Hạ khá tận tâm, ông ấy muốn dùng ân huệ để hàng phục, vì thế ông cụ hạ đã sang tên cho nhị phòng hơn một nửa bất động sản của bà cụ.
Quỹ từ thiện là công việc béo bở, ông cụ Hạ giao cho Hạ Mặc, chỉ có một điều kiện duy nhất là không được cho Linda Tôn nhúng tay vào hoạt động làm ăn của Hạ Thị.
Bởi vì thời gian đã lâu, hơn nữa còn bị bệnh, mấy năm nay ông cụ Hạ đã buông lỏng cảnh giác.
Nhưng trong lúc ông ấy thả lỏng thì kẻ địch phản công, thế tới rầm rộ, đánh cho ông ấy rơi vào địa ngục, không có cách nào lật ngược tình thế.

Quản gia Lưu đáng thương đã hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc hết, dưới mắt là hai quầng thâm rõ, nhìn còn già nua và ốm yếu hơn cả Hạ Trí Hoàn. Ông ấy hạ vai, nhỏ giọng nói: “Đừng nói là người đó thật?”
Tô Lâm Lang nhận ra điều gì đó: “Ông nội cũng không nghi Lê Hiến, vì sao vậy ạ?”
Quản gia Lưu giải thích: “Lê Hiến xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã phải đi vác hàng ở bến tàu, Mạch Đức Dung lại là thiên kim tiểu thư, gả thấp cho ông ta. Cũng giống như lão thái gia với bà cụ Hạ, ông ta cũng rất yêu thương, ngoan ngoãn phục tùng Mạch Đức Dung.”
Người ta luôn thích dùng lăng kính của mình để nhìn người khác, đều là cưới tiên kim tiểu thư dịu dàng xinh đẹp, Hạ Trí Hoàn rất yêu vợ, ông ấy bèn cho rằng người có trải nghiệm giống mình là Lê Hiến cũng thế, cho nên không quá nghi ngờ ông ta.
Tô Lâm Lang lại hỏi: “Vậy người ông nội nghi ngờ nhất là ai?”
Quản gia Lưu chỉ chỉ một người đàn ông cao lớn, đầu tóc rậm rạp đứng bên cạnh Hạ Phác Đình: “Lương Bính Đồng, tổng giám đốc công ty vận tải hàng hải, ông ta và lão gia có chút mâu thuẫn cá nhân, nên hai người cũng không mấy hòa hợp.”
Tô Lâm Lang lại hỏi: “Mâu thuẫn cá nhân thế nào?”
Quản gia Lưu hơi thẹn thùng: “Cái này về sau rồi nói. Tóm lại, người mà lão thái gia nghi ngờ nhất là ông ta.”
Tô Lâm Lang từng quản mười vạn binh lính, tất cả đều là đàn ông, cô liếc mắt một cái là biết ngay ai xấu ai tốt.
Chồng của Mạch Đức Dung là một người hói nửa đầu, khi còn trẻ chắc cũng rất anh tuấn, nhưng đến tuổi trung niên thì ông ta mập ra, đôi mắt cá chết để lộ ra rằng người này có tâm cơ và lòng dạ rất sâu. Ngược lại, Lương Bính Đồng cao cao gầy gầy, khí chất trên người rất là ổn trọng đứng đắn, không giống người xấu.
Đương nhiên, không thể nghi ngờ Lê Hiến hợp mưu với Linda Tôn chỉ vì hai người chạm mặt nhau một lần trước mặt bao nhiêu người.
Trước mắt thì cứ để Hoàng Mao tiếp tục theo dõi, chờ tìm được chứng cứ rồi tính, quan trọng nhất vẫn là cuộc phẫu thuật của Hạ Phác Đình, chuyện chính là phải mau chóng lấy đạn ra, để anh mau chóng khỏe lên.
Quản gia Lưu cũng nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi, ông ấy đoán Tô Lâm Lang sai người đi theo dõi Linda Tôn, bèn hỏi: “Mợ định để Thiên Tỉ hay Lưu Ba đi theo dõi bà hai?”
Tô Lâm Lang thản nhiên nói: “Là một người trong đám bắt cóc, sau khi giúp đỡ cứu người thì cậu ta cứ đi theo, đuổi cũng không đi, thế nên tôi sai cậu ta đi.”
Đầu tiên là vác đao vào ổ bắt cóc khiêng con tin đi, bây giờ lại tu bọn bắt cóc làm đệ, nếu là người thường thì chắc hẳn sẽ nói thật là hoang đường.
Nhưng quản gia Lưu thì khác, ông ấy nói: “Hạng người lêu lổng có đôi khi cũng làm nên chuyện lớn.”
Buổi chiều, Hoàng Mao không gọi điện thoại tới, Tô Lâm Lang còn cần một số trang bị khác. Lại đúng lúc Hạ Phác Đình sốt cao không giảm, cô bèn lấy ba ngàn đô tiền mặt từ chỗ Hứa Thiên Tỉ, mặc cái áo thun đen kia rồi ra ngoài mua trang bị.
Mãi đến khuya cô mới xách một cái bao tải to, bắt xe đến bệnh viện. Vừa đến chỗ gara riêng thì cô đã thấy Mạch Đức Dung đang chờ sẵn.
“Chà, bao tải to quá, Lâm Lang mua gì thế?” Bà ấy hỏi.
Tô Lâm Lang bắt xe đi Cửu Long, cô mua một cái nỏ thép, hai con dao găm, mấy hộp đạn AK lớn và mấy thứ linh tinh như băng dính, dây thừng.
Đương nhiên là Tô Lâm Lang sẽ không nói cho Mạch Đức Dung, cô nói: “Một ít đồ linh tinh thôi ạ.”
“Chiều nay Phác Đình đã tỉnh rồi, giờ thằng bé tỉnh táo lắm, cứ tìm cháu suốt.” Mạch Đức Dung ấn thang máy.
Thấy bao tải có vẻ nặng, bà ấy nói: “Dì xách cùng cháu nhé?”
“Không cần đâu ạ, cháu làm mấy việc nặng quen rồi, cháu xách được.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận