Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1033:

.



Chương 1033:
Hạ Phác Đình ông cụ chú ý đến vấn đề này, cũng hy vọng con cháu nhà mình có thể đi, vì thế ông nói: "Ông nội, thật ra cháu có thể..."
Hạ Trí Hoàn vội xua tay nói: "Dựa theo quy tắc là được rồi." Sau đó ông ấy hỏi hai đứa nhỏ: "Hai đứa thì sao, có muốn được chọn không?"
Hai đứa trẻ được Hạ Phác Đình chăm sóc rất nhiều, mỗi thứ sáu ông bàn bạc công việc với hội đồng quản trị đều đưa hai đứa đi cùng.
Đừng nhìn A Minh còn nhỏ, nhưng cậu bé đã rời bến hai lần.
Thế nhưng bọn họ hiểu về kinh doanh, hiểu việc kinh doanh công ty và kiếm tiền không dễ dàng, nhưng phương diện khác thì vẫn là trẻ con.
Muốn được chọn không sao?
A Minh là người nhìn thái độ người lớn, biết người lớn muốn gì, cậu bé sẽ làm cái đó, là một cậu bé ngoan ngoãn giống như cha mình.
A Minh nghiêm túc gật đầu: "Muốn."
A Ngọc hỏi: "Cha, nếu được chọn, chúng ta sẽ được đến chỗ đó đúng không?"
Hạ Phác Đình: "Chắc là vậy."
Hạ Phác Đình không biết nhiều chuyện về quân đội, nhưng chắc chắn có diễn tập, như vậy bọn trẻ sẽ muốn đi.
Vì thế A Ngọc cũng gật đầu: "Vâng, cháu cũng muốn!"
Hạ Trí Hoàn gật đầu, cũng muốn trò chuyện nhiều hơn với bọn nhỏ, nhưng ông cụ chưa kịp nói thì đã ho khù khụ, Mạch Đức Dung lau miệng cho ông cụ, khi thấy băng gạc thì nói: "Không được, ông cố phải nghỉ ngơi rồi, ngày mai sẽ chơi với các cháu nhé."
Hạ Phác Đình nhìn băng gạc Mạch Đức Dung vứt vào thùng rác, chỉ thấy băng gạc màu trắng đã có màu đỏ tươi.
Ông ra hiệu với Tô Lâm Lang, bà dẫn con rời đi.
Không thể nghi ngờ, A Ngọc thông minh, nhưng cũng kích động, vậy nên cô bé mới đi qua vùng cấm quân sự, còn có thể phát hiện quân nhân Anh đang động tay động chân với đường ống dẫn nước.
Nhưng A ngọc cũng không lỗ mãng, vậy nên sau khi cô bé phát hiện ra đã chạy về, cũng không vượt biên lần thứ hai.
A Ngọc cũng không giống người anh trai luôn tuân thủ quy tắc, cô bé có tinh thần phản kháng, thích người mẹ nuôi dưỡng con theo cách tự nhiên, cô bé cũng thích kể mọi chuyện với mẹ.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Tô Lâm Lang kiểm tra miệng vết thương bác sĩ đã rửa sạch, A Ngọc đã nói hết chuyện mình phát hiện ra với mẹ.
A Ngọc hỏi: "Mẹ, chúng ta có thể cho bọn họ nước khoáng không, còn nữa, chúng ta có thể cung cấp hệ thống nước uống cho bọn họ không?"
Cô bé còn nói: "Những chú đó rất đáng thương, trong phòng không có điều hoà, ống nước còn bị nứt, chỗ nào cũng có nước rò rỉ!"
Thật ra chỉ có một tháng.
Một tháng sau chủ khách trao đổi, bây giờ đám người bắt nạt phải cuốn gói về nhà, những người bị bắt nạt mới chính là đồng bào của những người sống trên mảnh đất này, là người bảo vệ cho người dân.
Nhưng nhân cơ hội một tháng này, đám người kia đã nghĩ hết cách để bắt nạt người, bắt nạt những quân nhân đến đánh trận.
Mặc dù Tô Lâm Lang biết con gái thông minh, nhưng bà vẫn rất ngạc nhiên, cô bé mới đi được một lát đã phát hiện chuyện lớn như vậy.
Tô Lâm Lang nói: "Nếu A Ngọc muốn, mẹ sẽ cho bọn họ."
Bà thấy con gái mím môi như đang suy nghĩ gì đó, nói tiếp: "Con có thể đi những nơi khác, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi chơi dù lượn, nhưng con không được đi vào vùng cấm quân sự."
A Ngọc gật đầu, cô bé ôm cổ mẹ: "Mẹ hãy lấy điện thoại ra, con gọi điện với mẹ."
Bây giờ đang là thời gian trà chiều, khi hai người nói chuyện thì người giúp việc bưng trà chiều vò.
A Ngọc chạy nhiều, mất nhiều sức, nên cũng rất nhanh đói.
A Ngọc hoạt bát hơn cô nhỏ Băng Nhạn một nghìn lần, cô bé nhìn thấy người giúp việc thì lập tức nhảy dựng lên: "Con rất đói, con muốn ăn cơm!"
Sau đó A Ngọc lại nhìn xung quanh: "Mẹ, con muốn đi tìm anh trai, anh ấy cũng đói bụng, muốn ăn cơm!"
Trước giờ A Minh rất ngoan, nhưng bởi vì ngoan nên dễ bị xem nhẹ.
Tô Lâm Lang cũng vậy, đã nửa ngày mới phát hiện con trai không ở đây, bà lấy điện thoại ra gọi cho Tề Tự: "A Ngọc ăn trước nhé, mẹ bảo người giúp việc gọi anh trai giúp con."
Nhưng Tô Lâm Lang vừa mới đi ra ngoài, thì lại bắt gặp con trai, cậu bé nói: "Mẹ, cha tìm mẹ."
Tô Lâm Lang đã gọi được cho Tề Tự, nhưng bà vẫn cúp mắt, nhỏ giọng hỏi con trai: "Có phải liên quan đến ông cố con không?"
A Minh gật đầu: "Bác sĩ đã đến rồi, mặc dù cha không nói gì, nhưng con sẽ không nói lung tung với người khác."
Tô Lâm Lang nhìn thấy xe cứu thương đã vào sân.
Khi bà gả đến nhà họ Hạ, Hạ Trí Hoàn tám mươi hai tuổi, năm nay ông cụ đã chín mươi bảy tuổi.
Là người già còn bị bệnh, theo lý nên cần nhanh chóng điều trị, kiểu người phú hào như ông ấy, con cháu rất muốn ông cụ sống lâu, dù sao ngộ nhỡ ông ấy qua đời, Hạ Thị sẽ dao động mạnh.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận