Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 287:

.



Chương 287:
Súng là vũ khí có thể lấy mạng người chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên bắn nhau, thắng hay thua, sống hay chết cũng chỉ trong nháy mắt.
Đám vệ sĩ nghe thấy là Trương Hoa Cường, lại nghe được có súng AK, phản ứng đầu tiên là không thể xông ra, bởi vì họ cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa nhiệm vụ là bảo vệ Hạ Phác Đình.
Nhưng vừa nghe thấy mợ cũng có mặt, phải phối hợp với cô, đám vệ sĩ cầm súng chạy đi hết.
Tình hình có chút dở khóc dở cười, Hạ Phác Đình đứng một mình, mà ông cháu nhà họ Cố thì bị một đám vệ sĩ vây quanh.
Bốn phía đều là khán đài, trên đường đua trống trải, họ chính là bia ngắm sống, đương nhiên là không thể đứng yên ở đây được.
Ông cụ Cố rất giỏi chạy trốn, ông ta quan sát xung quanh một hồi, sau đó chỉ tay nói: “Chuồng ngựa!”
Chỗ trốn tốt nhất mà họ tìm được là chuồng ngựa, rộng rãi và dễ trốn.
Ông cụ Cố run run rẩy rẩy, còn vừa chạy vừa kêu vệ sĩ: “Nhanh lên, mau trốn đi!”
Họ còn cách chuồng ngựa một đoạn nữa, hơn nữa tuy rằng ông ta hiểu bốn, năm loại ngôn ngữ do làm ăn buôn bán, nhưng vì quá sốt ruột nên ông ta nói tiếng mẹ đẻ, lời nói ra miệng là tiếng Quảng Đông.
Trong đám vệ sĩ của ông ta, người thông minh nhất cũng chỉ biết chút tiếng phổ thông, hoàn toàn không hiểu tiếng Quảng Đông.
Bọn bắt cóc tới nhanh như đạn, đang gào thét mà đến, phải nhanh chóng ứng biến.
Mấy vệ sĩ da trắng thông minh hơn một chút, xách Cố Khải Toàn chạy về phía chuồng ngựa, nhưng mấy vệ sĩ Ấn Độ cứ như thể anh em họ, cũng không biết họ bàn bạc với nhau thế nào, mọi người lẩm bẩm rồi lôi ông cụ Cố chạy như bay về phía cửa thoát hiểm. Đối diện cửa thoát hiểm chính là lối vào trường đua ngựa.
Ông cụ Cố nghe được tiếng súng ở ngay phía bên kia, nếu không chạy mau, đám đạo tặc kia xông vào thì hai bên sẽ chạm mặt ngay.
Ông ta lại hô lên bằng tiếng Ấn Độ: “Ngu xuẩn, quay lại đi!”
Thật ra cũng không trách họ được, vấn đề xảy ra ở khâu hợp tác, nhưng bọn bắt cóc vô tình, xe của Trương Hoa Cường đã xông vào.
Hắn không biết là ai dùng thép bắn mình, nhưng đã nhận ra bản thân đã bị lộ.
Lúc này hắn có hai sự lựa chọn, một là chạy, hai là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, lập tức bắt người.
Hắn vốn định chọn chạy trốn, nhưng vào thời khắc mấu chốt, một mũi tên thép của Tô Lâm Lang bắn về phía hắn, Trương Hoa Cường quẹo vào trường đua ngựa, mà nếu đi đường này, chỉ cần phá hàng rào là có thể vào thẳng trường đua ngựa, nghĩ ngợi một lát, hắn quyết định bắt người luôn.
Bọn bắt có vô cùng hung ác, đều là người liếm máu trên mũi kiếm.
Bởi vì đủ loại vấn đề, đoàn vệ sĩ trị giá ngàn vạn của ông cụ Cố chồng chất sơ hở.
Lúc này oan gia ngõ hẹp, hai bên chỉ cách nhau khoảng trăm mét.
May mà Tống Quảng Vu đã dẫn theo hai vệ sĩ khác mai phục ở bên đường, chuẩn bị bắn.
Mấy vệ sĩ Ấn Độ cũng lôi ông cụ Cố chạy về phía chuồng ngựa.
Nhưng đây là một quyết định sai lầm, bởi vì Trương Hoa Cường đi xe, tốc độ càng nhanh, không những có thể nhanh chóng đuổi kịp, hắn còn sẽ giết ông cụ Cố và bắt Cố Khải Toàn đi.
Nếu chưa từng trải qua thì chẳng ai tưởng tượng được bắt cóc là kiếp nạn khốn khổ thế nào.
Họ cũng chẳng tượng tượng được một khi mắc phải sai lầm ngu ngốc thì phải trả cái giá đắt thế nào.
Tiếng súng vang lên, hai bên giao tranh chỉ ở trong nháy mắt, ông cụ Cố sợ đến choáng váng, kêu thảm rồi bị đám vệ sĩ kéo đi.

Tuy rằng đèn lớn trong trường đua ngựa đang tắt, nhưng đèn ở bên đường đều sáng lên.
Ông cụ Cố vừa bị đám vệ sĩ kéo đi, vừa trơ mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của Trương Hoa Cường trên ghế điều khiển. Hắn nở một nụ cười dữ tợn, giơ súng lên nhắm thẳng về phía ông ta.
Thế là ông ta cũng sắp giống Hạ Chương lúc trước, bị bắn thành cái sàng?
Phải biết rằng, mỗi năm thì đám phú ông giàu có chi tới cả ngàn vạn cho việc thuê vệ sĩ, nhưng nếu không gặp phải kiếp nạn thì họ không bao giờ hiểu được khoản chi tiêu này có ý nghĩa thế nào.
Vệ sĩ của nhà họ Hạ ở hai bên cũng nổ súng, nhưng súng ngắn chỉ bắn được một phát một viên đạn, không thể so được với AK.
Huống hồ Trương Hoa Cường còn ở trong xe, xe còn đang chạy với tốc độ cao, rất khó nhắm chuẩn.
Đám bắt cóc ở trong xe có lợi thế hơn hẳn, có thể thừa dịp xe chạy nhanh mà bắn hai bên đường.
Vệ sĩ của nhà họ Hạ núp đằng sau cây cột, nhắm chuẩn vào kẻ địch đã rất khó khăn, muốn bắn thì phải mạo hiểm.
Đạn bắn ra từ súng AK giống như một đám rắn lửa, họ không có cách nào đánh trả.
Tống Quảng Vu mạo hiểm vươn nửa người ra, bả vai lập tức bị trúng một phát đạn, máu tuôn ra.
Anh ta mồ hôi đầy đầu, thấy A Quý đuổi theo xe mà bắn thì lớn tiếng hỏi: “Mợ đâu rồi?”
A Quý hô to: “Chẳng phải mợ đã vào trong rồi à?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận