Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 518:

.



Chương 518:
Đương nhiên chỉ mang theo hai vệ sĩ là không đủ.
Cho nên lúc lên xe, Tô Lâm Lang gọi cho Phác Đình, bảo anh đưa vệ sĩ theo. Ông Gia Minh và Trần Cường Ni, Hạ Bình An cùng đưa mọi người tới Thâm Thuỷ Đình.
Hạ Phác Đình hơi bất ngờ: "Báo đài còn chưa đưa tin cho thế chấp vàng mà nhà họ Tiền đã định hành động rồi?"
Nghĩ một lúc, anh nói tiếp: "Chắc là David chủ tịch cục thị chính đang giở trò."
Vì chuyện ảnh khoả thân, có ba quan lớn của Chính phủ từ chức. David là người cai quản việc dự trữ vàng, có lẽ đã lấy vàng đi một cách an toàn sớm nhất có thể. Anh ta không công bố tin tức thế chấp mà lặng lẽ làm.
Hẳn trước khi bị cách chức anh ta đã ký một lệnh thế chấp, sau đó phủi mông quay về Nước Anh.
Làm chuyện hại người trước khi đi, anh ta đúng là đủ khốn nạn.
"Chúng ta đang ở Tân Giới, sẽ tới nơi ngay thôi." Hạ Phác Đình nói.
A Quý lái xe, Tống Thời Vu ngồi ghế phó lái, đang lắp đạn vào súng AK, Tô Lâm Lang và Hạ Phác Hồng ngồi ghế sau.
Xe lao vùn vụt trên đường Bàn Sơn, Tô Lâm Lang nói sơ tình hình với Hạ Phác Hồng rồi mới hỏi anh ta: "Nghĩa là chiến hạm cải trang thành tàu chở hàng, hàng hoá sẽ ở vị trí nào đó. Chúng ta lên tàu đi theo hướng nào mới có thể tới chỗ chứa hàng nhanh nhất?"
Khác với tàu hàng của Hạ Thị, mỗi thuyền hàng của công ty Thâm Thuỷ Các đều xuất phát từ hạm đội Viễn Đông, là chiến hạm cải trang. Họ trang bị toàn là cựu lính hải quân Nước Anh xuất ngũ.
Không chỉ là vì đường thuỷ châu Phi mà phần lớn là vì bên đó nhiều khoáng sản, đương nhiên càng nhiều người tìm tới để kiếm tiền.
Nhưng lần này, Tiền Mễ Lị giương lá cờ đi châu Phi nhưng là về thẳng Nước Anh, chở vàng về Nước Anh.
Hạ Phác Hồng nghe A Tẩu nói xong, trợn mắt há hốc miệng hồi lâu mới nói: "A Tẩu, mười mấy thuỷ thủ trên tàu đều là hải quân xuất nghĩ, liên quan tới mười triệu tiền vàng khối, chỉ mấy người chúng ta e là không làm được đâu."
Tô Lâm Lang nói: "Cho nên tôi mới hỏi anh làm cách nào để tới kho hàng một cách nhanh nhất."
Hạ Phác Hồng im lặng hồi lâu mới nói một câu: "Hay chúng ta báo cảnh sát đi?"
Rồi nhìn về phía hai vệ sĩ: "Liên quan tới thuyền vận tải của hải quân Nước Anh, có phải cảnh sát sẽ không ra khỏi hải cảng không?"
Thói đời đáng buồn cười thế đấy, nếu báo cảnh sát có tác dụng thì đương nhiên Tô Lâm Lang sẽ báo.
E rằng báo cảnh sát, họ vừa thấy là thuyền buôn của chủ người Nước Anh sẽ không dám ra khỏi hải cảng, cô cũng chỉ có thể đen ăn đen thôi.
Hạ Phác Hồng đưa cây bút luôn mang theo trong người ra, ra hiệu cho Tống Thời Vu lấy một tờ giấy từ trong hộc ghế lái phụ ra đưa cho anh, vẽ dáng vẻ chiến hạm của hải quân Nước Anh ra, đánh dấu tác dụng của tất cả các vị trí trên tàu.
Xe lao nhanh, chớp mắt đã tới Thâm Thuỷ Các rồi.
Tô Lâm Lang không cầm giấy mà đưa nó cho Tống Thì Vu, dặn dò: "Tôi lên thuyền trước, đừng cắt liên lạc giữa chúng ta, chờ tôi lên thuyền gọi các anh thì hãy lên, cầm cái này để tham khảo. Tôi đánh dấu cho các anh đi ở đâu thì các anh đi ở đó."
Tống Thời Vu gật đầu: "Được."
Hạ Phác Hồng hiểu ra: "Chị dâu, chị lên tàu trước là vì trên đó có người quen tiếp ứng cho chị hả?"
Thực ra không chỉ anh ta mà Tống Thời Vu và A Quý cũng không biết tình thế hôm nay khó gặm tới mức nào.
Tô Lâm Lang đã từng đánh Tiền Phi Long một lần mà mệt tới gần chết.
Hôm nay, trên chiến hạm có hải quân Nước Anh xuất ngũ, nhiều thì trên trăm, ít thì hơn chục, toàn là đám lính xuất ngũ.
Sở dĩ cô muốn lên trước một mình không phải vì có người quen tiếp ứng mà là cô muốn xử lý tình thế khó khăn nhất trước, sau đó để đám vệ sĩ lên, bảo vệ bọn họ hết sức, không để họ bị thương.
Cô xuống xe trước cách chỗ công ty vận tải Tây Nguyên không xa, vừa xuống xe đã nghe thấy có người gọi: "Chị dâu!"
Thì ra là Thuỷ Tử. Anh ta nấp sau bụi cây xanh, nói: "Chị dâu, hai giờ tàu sẽ tới."
"Sao cậu biết hai giờ tàu sẽ tới?" Tô Lâm Lang dứt lời, nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ sáng.
Thuỷ Tử chỉ ra cách đó không xa, nói: "Thuyền chở hàng sẽ báo trước khi xuất hành. Chị nhìn biển báo kìa, trên đó viết đó."
Thực ra là thế này, tàu chở hàng sắp xuất cảng phải tuân theo sự điều tiết giao thông, mỗi con thuyền cập bến lúc nào đều đã được quy định thời gian sẵn. Thâm Thuỷ Các có một bến ở cách đó không xa, trên cửa ra vào có một tấm bảng viết giờ giấc xuất nhập cảng của từng tàu.
Tô Lâm Lang nhìn sơ một lúc đã nghĩ ra cách. Cô cởi áo khoác đang mặc bỏ lại xe, cầm một cây mã tấu xuống, dùng áo khoác che lại, cứ thế mà đi tới công ty vận tải biển Thâm Thuỷ Các.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận