Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 270:

.



Chương 270:
Trương Hoa Cường là một nhân tố không ổn định, hắn như là một con sói, bởi vì hàng ngày đều gào thét, hắn mang đến nỗi sợ rất lớn cho những gia đình giàu có, nhưng họ chỉ có thể đề phòng, không thể ra tay trước.
Mà mấy năm nay những gia đình giàu có đều tốn ít nhất hơn một ngàn vạn một năm vào phí an ninh, chỉ có một mục đích, đề phòng Trương Hoa Cường.
"Được rồi, không cần bàn lại, nhà cô có vệ sĩ, nhà tôi cũng có." Ông cụ Cố cắt ngang Tô Lâm Lang, dáng vẻ như thể nếu cô còn nói nữa, ông ta sẽ nổi cơn tam bành.
Lúc này trời vẫn chưa quá tối, đại sảnh vẫn còn khách, nhưng vợ chồng Hạ Phác Đình đã khiến ông cụ Cố mất hết hứng thú, ông ta rất tức giận, ông ta chuẩn bị về nhà.
Ông ta khoác tay Tô Lâm Lang đi ra, vừa đi vừa trò chuyện, nói vài câu hung dữ với cô, ông ta cười ha ha nói: "Nghe nói cha cô Tô là một quân nhân xuất ngũ, từng chiến đấu với nước Anh sao?"
Tô Lâm Lang thản nhiên: "Không có, nhưng từng đánh với quân Mỹ, và thắng!"
Viện trợ cho Triều Tiên chiến thắng chiến tranh thế giới thứ nhất khiến toàn bộ thế giới phải tâm phục khẩu phục năm chữ quân giải phóng Đại Lục này, cũng khiến quân Mỹ vừa nghe là run sợ.
Ông cụ Cố nghiên cứu tình hình quốc tế hàng ngày, ông ta cười nói: "Một mình quân đội Mỹ có thể không đánh lại quân giải phóng Đại Lục, nhưng có thêm quân Nhật Bản và hải quân Hoàng gia thì có thể sẽ khác, địa lý Cảng Phủ được thiên nhiên ưu đãi, nữ hoàng chắc chắn không buông tha cho nó. Hai nhà thật sự muốn chiến một trận, không biết ai sẽ chiến thắng. Mà tôi sẽ thuê vài quân nhân đã xuất ngũ từ Hải quân Hoàng gia để thâm vào đội ngũ an ninh nhà tôi, cho nên chính phủ Cảng có hải quân Hoàng gia Anh, nhà tôi cũng có, chuyện nhà tôi không khiến quân giải phóng mấy cô quan tâm!"
Ông cụ này đang đánh tráo khái niệm.
Đầu tiên, năm đó viện trợ Triều Tiên có liên quân, liên hiệp quốc quân, nhưng Mỹ mới là chủ, cũng có nước Anh.
Hơn nữa theo như thông tin Tô Lâm Lang đọc được trong sách, một trận chiến kéo dài một trăm năm, các nước phương Tây bị Triều Tiên đánh cho thất bại thảm hại, hoàn toàn không dám khởi binh động đến Đại Lục.
Nhưng bọn họ cũng tin rằng những ông chủ ở Cảng Phủ nguyện ý bán mạng kiếm tiền cho họ, sẽ cho bọn họ một ít tin tức giả, ví dụ như nước Anh sẽ cùng quân Mỹ, quân Nhật liên thủ với nhau trước năm chín mươi bảy, đến lúc đó sẽ đánh thẳng đến phía Nam, đánh thảm quân giải phóng Đại Lục gì đó, muốn các ông chủ phải bán mạng để dâng lễ.
Nhưng khi thật sự đến năm một nghìn chín trăm chín mươi bảy, bọn họ sẽ lập tức cuốn gói rời đi, chỉ để lại đám ông chủ này ngây ngô.
Tô Lâm Lang đã nhìn ra, trước mắt, ông cụ Cố rất cực đoan, khuyên cũng không được, vậy cô sẽ lấy lùi làm tiến, sẽ tìm cách khác.
Khi bọn họ ra khỏi phòng, thì bắt gặp bà Cố và Cố Khải Luân.
Đại sảnh nhiều người, tiếng âm nhạc ồn ào, khi họ đi ngang qua, chợt nghe thấy Cố Khải Luân nói: "Mẹ, một khi mẹ đòi lại tiền quyên góp, mẹ sẽ bị cho vào danh sách đen của hiệp hội từ thiện, người khác sẽ chê cười mẹ, mẹ đừng đòi lại."
Mặc dù không nghe thấy những câu trước, nhưng Tô Lâm Lang có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi bà Cố hồ đồ quyên góp cho cô năm mươi vạn, xem ra là sau khi tỉnh táo lại muốn đổi ý.
Lúc đó quyên góp không bỏ tiền, có vài người nhất thời kích động nên đã quyên góp, bây giờ mới hối hận, không muốn quyên góp nữa.
Nhưng mà một khi rút quyên góp, sẽ bị vào danh sách đen của hiệp hội từ thiện, người bình thường thì thôi, gia đình giàu có thì không thể, đương nhiên là cứ dứt khoát quyên góp cho thỏa đáng.
Thể diện của ông cụ Cố cũng rất lớn, hơn nữa lúc này ông ta còn giúp đỡ con gái nhà quân giải phóng Đại Lục, đang khoe khoang về Hoàng gia, ông ta còn lại là giám đốc hiệp hội từ thiện, con dâu lại muốn rút quyên góp?
Ông cụ đúng lúc đi đến phía sau bà Cố, ông ta hỏi: "Mary, con sao thế, rút quyên góp cái gì?"
Tối nay đối với bà Cố mà nói là vô cùng kỳ lạ, bọn vệ sĩ liên tục bị mất đồ, bà ta còn ma xui quỷ khiến quyên góp cho Đại Lục năm mươi vạn, mà Tô Lâm Lang chẳng những thu hết sự chú ý của bữa tiệc, mà còn đeo bộ châu báu của bà cụ chỉ có một bộ duy nhất ở Cảng, bà ta nghĩ nếu Tô Lâm Lang không nhảy ra giữa đường, bộ châu báu kia sẽ thuộc về con gái Cố Khải Luân của bà ta, bà Cố vô cùng tức giận.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận