Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 500:

.



Chương 500:
Hạ Phác Hồng là người rất cao ngạo, ăn mềm không ăn cứng, lúc học ở Anh thì giảng viên đều phải nịnh và dỗ cậu ta.
Cậu ta bị nhốt bốn ngày, lúc này các em còn đứng ngoài cửa chế giễu, đương nhiên là cậu ta không muốn khuất phục trước một cô gái chỉ cao tới bả vai mình.
Nhưng khi cậu ta cầm ảnh chụp lên định ném về phía Tô Lâm Lang để khiêu khích, Quách Thụy đã đứng ở cửa: “Mợ, ông cụ nói là mợ không cần đích thân ra tay, muốn làm gì thì mợ cứ bảo tôi là được!”
Đây là lý do Tô Lâm Lang tự tin như vậy, Hạ Trí Hoàn trước giờ luôn ủng hộ cô vô điều kiện.
Tô Lâm Lang nhặt một xấp ảnh lớn lên, sắp xếp lại, sau đó đôi môi đỏ của cô khẽ mở rồi nói: “Mười phút nữa, bảo cậu ta đợi tôi trong xe.”
Quách Thụy cởi áo vest rồi tháo cúc áo sơ mi, ông ta vừa định vén tay áo thì Hạ Phác Hồng đã nhanh chóng cầm áo vest lên.
Đứng trước nắm đấm cứng như sắt thép, cậu ta nhanh chóng biến thành cháu ngoan.

Tô Lâm Lang mặc sườn xám có hoa văn màu bạc chìm, đi đôi giày da cao gót màu tương tự, áo khoác nỉ trắng, đầu đội mũ lưới màu cà phê, dưới lưới là đôi lông mày mềm mại tự nhiên, son màu hoa hồng khiến đôi môi đầy đặn của cô càng căng mọng hơn, giống như cánh hoa nhiễm sương sớm, kiều diễm ướt át.
Trông cô không giống em gái nhà bên ngoan ngoãn như ngày thường nữa, bộ trang phục này khiến cô rất giống một nữ doanh nhân.
Đương nhiên, Tô Lâm Lang dự tiệc với thân phận chủ tịch Hạ Thị, mặc như vậy mới đúng.
Người làm công cao cấp là cậu cả Hạ đã đi làm, họ phải đi đón anh trước.
Trên xe Silver rộng rãi, chị dâu em chồng đều ngồi vắt chéo chân, mỗi người một bên. Cuối cùng, Hạ Phác Hồng không nhịn được hỏi cô: “Chị dâu, xấp ảnh mà chị cầm rốt cuộc là gì vậy?”
Vừa rồi cậu ta giận dỗi không nhìn, nhưng nhớ lại lời Tô Lâm Lang từng nói, cậu ta lại tò mò về xấp ảnh trong tay cô.
Nhưng mà bây giờ cậu ta có muốn nhìn cũng đã muộn rồi, chị dâu nhỏ không thèm để ý tới cậu ta nữa.
Họ đón Hạ Phác Đình ở quốc tế Hạ Thị, anh cầm theo một túi tư liệu, chính là yêu cầu mà Tô Lâm Lang muốn đưa ra với chính phủ vào đêm nay.
Hạ Phác Hồng giật lấy rồi lật xem.
Yêu cầu thứ nhất là về liên hệ kinh doanh mậu dịch, trước mắt thì chính phủ thực dân bật đèn xanh cho hàng xuất khẩu từ Cảng Phủ đi Đại Lục, nhưng lại hoàn toàn không cho phép sản phẩm bản địa của Đại Lục xuất khẩu sang Cảng Phủ. Cho dù người Đại Lục muốn tới bán chút trái cây, rau xanh cũng phải trải qua công đoạn kiểm tra nghiêm khắc, Tô Lâm Lang hy vọng bắt đầu từ năm 1985 thì chính phủ có thể cho phép sản phẩm Đại Lục lưu thông một cách toàn diện, hai bên liên hệ kinh doanh mậu dịch.
Hai là, mỗi năm đều có mấy vạn người dân Đại Lục di cư sang Cảng Phủ, mà trường cấp ba ở Cảng Phủ lại lấy trình độ tiếng Anh để kiểm tra đầu vào. Người Đại Lục di dân tới đây toàn là người ở tầng dưới chót, hầu hết bọn trẻ đều không có cơ hội học tiếng Anh, cơ bản là không thể thi đậu cấp ba.
Cô hy vọng chính phủ có thể thay đổi phương thức tuyển sinh, cho bọn trẻ kém tiếng Anh một cơ hội học cấp ba và thi đại học.
Điều thứ ba là do Hạ Phác Đình đưa ra, anh đề nghị rằng với sự dẫn đầu của mình, người Hoa nên đầu tư và mua cổ phần trên sàn chứng khoán, sau đó người Hoa lại giữ vai trò thanh tra của Ủy ban Điều tiết ngân hàng. Trong tình hình hiện nay, toàn bộ thị trường chứng khoán đều do người Anh độc quyền từ giao dịch đến giám sát.
Đọc ba yêu cầu này xong, Hạ Phác Hồng nhìn anh cả ngồi ở ghế phụ, lại nhìn vị dâu đang ngồi cạnh, cậu ta cười thầm.
Cảng Phủ chỉ cho phép xuất khẩu một phía đến Đại Lục là vì chính phủ thực dân chỉ muốn kiếm tiền từ Đại Lục, không muốn cho Đại Lục kiếm tiền của mình.
Cố tình hạn chế để bọn trẻ di dân không được học cấp ba là vì gia tăng lao động giá rẻ, tầng dưới chót cho Cảng Phủ.
Nói thẳng ra là lợi dụng điều kiện được trời ưu ái của Cảng Phủ để coi người Đại Lục như phân bón mà sử dụng.
Về phần sàn giao dịch chứng khoán, nếu chính phủ thực dân là con đỉa thì nó chính là giác hút trong miệng đỉa, chuyên môn hút máu của người dân Cảng Phủ để dùng. Nếu tất cả người dân Cảng Phủ liên hợp lại rồi làm loạn còn đỡ, chỉ có hai vợ chồng thì chẳng phải mơ mộng hão huyền hay sao?
Hạ Phác Hồng vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn chị dâu nhỏ đang lấy lưới che mắt.
Được rồi, nếu họ có thể làm được thật thì đúng là lột da, rút gân của chính khách nước Anh.
Cậu ta cảm thấy rất hứng thú, bởi vì theo quan điểm của Hạ Phác Hồng thì đây hầu như là chuyện bất khả thi.
Bởi vì cậu ta không có chỗ ngồi trên bàn tiệc, thế nên Hạ Phác Hồng chỉ có thể đứng chung với vệ sĩ ở bên ngoài, làm ngựa con.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận