Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 629:

.



Chương 629:
Hạ Phác Đình quay lại gọi điện thoại, tất nhiên là gọi cho vợ.
Nhưng bình thường gọi một cái là cô đã nhấc máy nhưng hôm nay cô đã cúp máy hai lần khiến anh hơi bực bội.
Dù sao hai ngày rồi anh chưa tắm, tối nay anh phải gặp khách hàng quan trọng, anh phải tắm rồi mới đi.
Nếu không anh cũng sẽ giống như Hạ Phác Hồng sẽ thôi tha, hôi hám.
Anh chán nản tắt điện thoại, nghĩ trong phòng không có ai nên tháo cà vạt đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng vừa đi vào anh đi thấy cô gái phục vụ trong bồn tắm, áo và váy đều bị ướt.
Hơn nữa cô ta đang cởi quần áo của mình.
Anh vội vàng cài lại cúc áo, vừa cài lại vừa đi ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu Tiểu Phương làm như vậy, cô ta vừa kích động vừa sợ hãi.
Cô ta muốn đến Cảng Thành, cô ta điên rồi mới nghĩ như vậy, cô cảm thấy người vừa giàu có lại lịch sự này sẽ là bàn đạp của mình.
Hôm nay là một cơ hội hiếm có, cô ta còn nghe em gái mình đến Cảng Thành làm việc nói đàn ông Cảng Thành đều thích ăn chơi, rất háo sắc, tùy tiện ngoắc ngón tay là có thể dụ dỗ được họ.
Thấy anh đi ra ngoài, cô ta liều mạng ôm anh: “Ông chủ Hạ!”
Ai mà ngờ được, ông chủ Hạ khó tính nhưng lịch thiệp này lại đưa tay ra sờ hông như muốn lấy súng, nhưng không sờ thấy gì. Anh đẩy Tiểu Phương ra và quay đầu bỏ đi.
Vừa đi anh vừa cài cúc áo, dứt khoát và nhanh chóng, rút lui về nơi an toàn.

Cần biết rằng, Hạ thị khi mở rộng sang Đại Lục đã mất ba vị giám đốc cấp cao vì gặp tai nạn xe cộ.
Hạ Phác Đình mang theo não để đến đây kiếm tiền.
Chưa kể, anh từng bị bắt cóc và mắc chứng PTSD.
Anh còn sợ vợ!
Kể cả anh không sợ vợ, thì đối với anh, một chút ham muốn tình dục còn lâu mới quan trọng bằng cổ phiếu và giá trị thị trường của công ty.
Bởi vì Hạ thị đã kinh doanh ba thế hệ, anh gánh trên vai hai thế hệ. Từ nhỏ anh đã mang sứ mệnh kế thừa và phát huy đế chế kinh doanh của Hạ thị.
Phải đưa nó trở thành một công ty toàn cầu và trở thành một doanh nghiệp quốc tế nổi tiếng.
Chuyện gì đang xảy ra với cô gái này? Liệu đây có phải là bẫy do băng nhóm đã ám sát các giám đốc cấp cao của anh sắp đặt?
Hay đơn giản chỉ muốn dụ dỗ anh để thỏa mãn nhu cầu tình dục và kiếm tiền?
Vệ sĩ túc trực bên ngoài 24/24 giờ mà không thể ngăn được chuyện này. Hạ Phác Đình sẽ triệu tập một cuộc họp và mắng chửi tất cả các vệ sĩ.
Anh đóng lại áo sơ mi, hung hăng lao ra khỏi nhà vệ sinh và đi đến mở cửa phòng.
Tiểu Phương nhận thấy có gì không ổn và cũng hoảng sợ, vội vàng nói: “Ông chủ Hạ, tôi xin lỗi, nếu ngài không muốn thì thôi, đừng nói ra ngoài, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc. Tôi là gái quê, không dễ dàng gì để lên thành phố!”
Hạ Phác Đình đã mở cửa, mà ở đây, khi liên quan đến an toàn cá nhân, anh sẽ không thương xót bất kỳ kẻ nào.
Johny Trần và Ông Gia Minh là hai vệ sĩ đang trực, ngay lập tức nhận ra có chuyện không ổn khi nhìn thấy vẻ mặt của thiếu gia.
Nhìn thấy cô gái ướt sũng, anh ta vội vàng cởi bỏ vest để che cho cô ta.
Đương nhiên, họ không thể thả cô gái đi dễ dàng như vậy. Trước tiên cô ta phải bị thẩm vấn kỹ lưỡng tại phòng vệ sĩ bên cạnh rồi mới báo cảnh sát xử lý.
Chỉ là dụ dỗ thôi thì không sao, nhưng nếu đây là bẫy, là vụ bắt cóc hoặc ám sát thì sao?
Tiểu Phương bị đưa đi, trước khi đi, cô ta nhìn Hạ Phác Đình. Người đàn ông cao lớn đẹp trai nói tiếng phổ thông lơ lớ này, trong mắt anh chỉ có sự xa lạ và nghi ngờ.
Cùng với sự cảnh giác cao độ, hoàn toàn không giống như những gì các chị em của cô ta mô tả về đàn ông Cảng Thành: háo sắc, chỉ cần nhìn thấy phụ nữ là không thể cử động được.
Tiểu Phương đột nhiên nhận ra, có lẽ mình đã bị các chị em lừa dối.
Đương nhiên chuyện lọ lem gặp gỡ hoàng tử ở khách sạn sang trọng và nhờ có hoàng tử mà được sống sung túc thường chỉ xảy ra trong truyện cổ tích.
Thực tế tàn khốc là cô ta bị báo cảnh sát, bị đuổi việc.
Cô gái đáng thương Tiểu Phương chỉ muốn tìm một bàn đạp để đến Cảng Thành, để có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng cuối cùng, cô ta bị các vệ sĩ tống cổ một cách vô tình.
Đáng thương thay, sau khi đến thủ đô, chiếc giường mà cậu cả Hạ ngủ là chiếc giường tồi tệ nhất mà anh từng ngủ, chăn khách sạn cũng không phải loại chăn lông vũ êm ái, thoải mái.
Tệ hơn nữa là anh không thể tắm rửa thường xuyên, hạt cà phê mang theo cũng đã hết, điện thoại của vợ cũng không liên lạc được, lúc này anh cảm thấy cô đơn, buồn bã và chán nản vô cùng.
May mắn thay, lúc này điện thoại trên bàn bỗng reo lên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận