Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 900:

.



Chương 900:
Cục trưởng Diêm giúp cậu cả Hạ đang ủ rũ điều chỉnh ống nhòm xong rồi nói: "Thấy không, đó là căn cứ quân sự trên biển của nước Anh."
Hạ Phác Đình thường theo thuyền ra khơi nên rất giỏi sử dụng và điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm, không bao lâu anh đã nhìn thấy tại những lá quốc kỳ liên hiệp vương quốc Anh và Bắc Ireland bay phấp phới trên những chiếc tàu chiến Lekku đang neo đậu tại vùng biển phía xa xa.
Vừa rồi, chiếc tàu Lekku được phái ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy năm nay, số lượng tàu Lekku neo đậu trên toàn bộ vùng biển Nam Hải đã tăng lên con số vài trăm, chúng vận chuyển vũ khí đi khắp Thái Bình Dương, tùy ý cướp đoạt các loại khoáng sản và tài nguyên về hoá chất.
Hiện tại, những chiếc tàu này phụ trách bảo vệ việc vận chuyển hàng hóa trên biển của nước Anh và là hệ thống vận chuyển vận tải lớn nhất Châu Á, còn Hạ thị xếp thứ hai.
Tại khu vực biển thuộc quần đảo Đông Sa, có mấy chục chiếc tàu Lekku cỡ lớn neo đậu.
Hạ Phác Chú cứ tưởng bản thân nhìn nhầm, thế nên anh phải nhìn chăm chú hồi lâu mới nói với cục trưởng Diêm: "Hình như tàu chiến của nước Anh đang rút lui."
Anh hỏi tiếp: "Cục trưởng Diêm, nếu như tôi không nhìn lầm thì toàn bộ căn cứ quân sự của nước Anh đang lùi dần về phía sau, đúng không?"
Hạ Phác Đình cảm thấy không thể tin vào mắt mình bởi vì anh nhìn thấy tất cả tàu chiến của nước Anh đang rút lui.
Anh nghi ngờ liệu có phải mắt mình có vấn đề hay không.
Nhưng cục trưởng Diêm lại cười nói: "Ông chủ Hạ không nhìn lầm đâu, đúng là bọn họ đang rút lui."
Thấy Hạ Phác Đình bỏ ống nhòm xuống và tỏ vẻ nghi ngờ, cục trưởng Diêm mỉm cười, giơ tay chỉ về phía khu vực biển gần đó và giải thích: "Khu vực biển này không thuộc vùng biển quốc tế mà thuộc quyền quản lý của Đài Loan, cũng xem như là của nước Hoa chúng ta. Chính phủ Đài Loan ngầm cho phép quân lính nước Anh trú ẩn, tự mình tha hoá, tự nguyện bị đô hộ. Không chỉ vậy, họ còn bao che cho bọn thực dân trồng ma túy trên đất của mình, nếu việc này lộ ra trước mặt bạn bè quốc tế, người mất mặt là bọn họ. Cùng là con cháu của Viêm Hoàng, vì không muốn mất mặt nên nửa tiếng trước chính phủ Đài Loan đã truyền tin qua bộ đàm cảnh cáo tàu chiến của nước Anh, yêu cầu bọn chúng rời khỏi khu vực biển thuộc quần đảo Đông Sa. Sau khi nhận được lệnh, tàu chiến của nước Anh bắt đầu lui quân."
Hạ Phác Đình không hiểu về quân sự nhưng anh biết đánh cờ.
Trên thực tế, quân sự quốc tế cũng tương tự như đánh cờ.
Theo anh hiểu là vậy.
Nước Anh bao che cho A Khôn chế tạo ma túy trên khu vực biển của Đài Loan, còn chính phủ lại mắt nhắm mắt mở, ngầm đồng ý với hành vi này.
Sở dĩ bọn họ dám cấu kết làm bậy là vì cho rằng phía Đại Lục không có tình báo, không thể tìm được bọn họ và cũng sẽ không xuất binh.
Tuy nhiên lại có một cô gái không khuất phục số mệnh, vì thi đậu trường cảnh sát, được khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát mà quyết tâm trà trộn vào tập đoàn buôn lậu ma túy nằm vùng, đưa chuyện này ra ánh sáng.
Hiện tại, cô gái đầu trọc, đen đúa, gầy gò ấy đang đứng sau lưng Tô Lâm Làng.
Có lẽ cô ấy vẫn chưa ý thức được bản thân đã làm được một chuyện cực kỳ vĩ đại, thế nên khi có người nhìn về phía mình, cô ấy lại tự ti khép nép, cúi đầu, lặng lẽ lùi về sau.
Chuyện cô ấy đã làm không chỉ giúp quân đội Nam Hải xua đuổi được tàu chiến của nước Anh mà còn gây thiệt hại nặng nề cho ngành công nghiệp sản xuất ma túy trên toàn châu Á. Việc này có ý nghĩa vô cùng to lớn với Hạ thị và sự phát triển kinh tế của cả Cảng Thành.
Bởi vì lúc quần đảo Đông Sa bị tàu chiến của nước Anh chiếm đóng, thuyền vận chuyển hàng hóa của Hạ Thị phải đi đường vòng, riêng tiền dầu và thời gian đã khiến chi phí của họ bị đội lên cao hơn nhiều so với công ty vận tải của nước Anh.
Thế nên, sau khi tàu chiến rút lui, sau này thuyền của Hạ Thị có thể đi đường thẳng, thời gian và lượng dầu phải dùng sẽ giảm xuống. Nhờ đó, giá thành các mặt hàng của các ngành sản xuất phải vận chuyển bằng đường biển sẽ giảm xuống, cổ vũ sự phát triển kinh tế.
Mới lúc nãy, Hạ Phác Đình còn lo lắng chiến tranh nổ ra, như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến tiền tài của bản thân anh và đất nước anh.
Tuy nhiên, sau khi trải qua trận truy đuổi vừa rồi, Tiền Phi Long đã được chứng kiến thực lực quân sự và sự tự tin của nước Hoa, còn Hạ Phác Đình thì hiểu được sự mưu trí, khả năng bày mưu lập kế của lãnh đạo cấp cao của một đất nước lớn là như thế nào.
Lúc này, khi nhìn vào ống nhòm của cục trưởng Diêm, tất cả áp lực trong lòng anh đã biến mất. Bởi vì anh nhận ra, nếu thật sự muốn đánh giặc, dù là trên phương diện thực lực quân sự hay chiến lược, người phải sợ hãi là những đất nước mang anh cường quốc như Anh, Mỹ chứ không phải nước Hoa.
Bởi vì trên các phương diện, nước Hoa không chỉ có thể sánh ngang hàng mà còn tiềm ẩn năng lực đuổi kịp và vượt qua Anh, Mỹ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận