Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 536:

.



Chương 536:
Tiền Phi Long đang cầm ảnh chụp, anh ta vui như tìm được báu vật vậy!
Đầu tiên, trên người Gonda có thương tích, cái này có thể xác định, vừa khéo trong tay Tô Lâm Lang có ảnh chụp ẩn danh, ảnh anh Wales đánh Gonda, hơn nữa còn có người ẩn danh gọi điện cho hiệp hội bảo vệ trẻ em, Tiền Phi Long chỉ cần lấy thân phận cậu báo công an, khởi tố anh Wales ngược đãi trẻ em, như vậy anh ta có thẻ dùng tội ngược đãi để đuổi anh Wales đi.
Anh ta cậu, cũng giống chú họ, đều có quyền giám hộ.
Mà nếu biết anh Wales ngược đãi Gonda, cho dù là Tiền Mễ Lị hay cha anh ta là bá tước Tiền, vẫn không muốn dựa vào anh ta?
Ít nhất anh ta tốt thật lòng với Gonda.
Bởi vậy tài sản và đồ cổ của Gonda, trước khi cậu ta trưởng thành, không phải nên để người cậu này giám sát giúp sao?
Tiền Phi Long yêu tiền, nhưng không đến nỗi tiêu xài không có mục đích.
Anh ta chỉ là rất bất mãn với đám người Anh da trắng, sau khi hãm hại chị anh ta, còn muốn đưa Gonda đi, cùng với tất cả tài sản của chị anh ta và đồ cổ của cha anh ta.
Để anh ta quản lý, những đồ vật này vẫn ở Cảng Thành, nộp thuế cho Cảng Thành, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?
Mà bởi vì Tô Lâm Lang giúp anh ta chuyện này, từ đó về sau, trong quá trình đội trưởng Tiền chấp hành nhiệm vụ, hễ gặp người Đại Lục, thái độ của anh ta tốt hơn trước rất nhiều.
Theo như lời thành viên đội Phi Hổ, đội trưởng Tiền quả thật chính là quan phụ mẫu của người Đại Lục!
...
Bên phía Tô Lâm Lang.
Theo như ý kiến của cô, không nên giữ riêng đồ cổ, mà nên quyên tặng cho quốc gia, làm tài nguyên của dân tộc, để cho quốc gia bảo tồn, giữ gìn.
Nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, hơn nữa Gonda vẫn chưa trưởng thành, cậu ta thừa kế nhiều đồ cổ như vậy, Tô Lâm Lang cũng không thể bắt ép một đứa trẻ đi quyên góp, trước tiên chỉ có thể tìm một người giám hộ thích hợp cho cậu ta.
Việc này xong xuôi, cô còn phải vội vàng về nhà tiếp đón anh họ.
Băng Nhạn đang đợi cô trong gara: "Chị dâu, có một chú rất đẹp trai đến đây, thế nhưng nhìn có vẻ hung dữ."
Trình Siêu lớn hơn Tô Lâm Lang bốn tuổi, anh ấy làm lính mười năm, năm nay hai mươi bảy tuổi.
Trong trí nhớ của Tô Lâm Lang, cô nhớ anh ấy rất trắng, người cao, vô cùng tuấn tú.
"Anh ấy là anh họ của chị, em phải gọi là anh, sao em không trò chuyện với anh ấy?" Tô Lâm Lang hỏi.
Băng Nhạn kéo chị dâu bỏ chạy: "Bởi vì em sốt ruột, muốn nói cho chị tin tốt này."
Trình Siêu đang ở trong phòng khách, trong nhà không có ai, Hứa Uyển Tâm xấu hổ vặn vẹo hai tay, đang tiếp khách.
Bà thấy con dâu về, lập tức đứng dậy, nói khách sáo hai câu rồi trở về phòng.
Đừng nói là Băng Nhạn cảm thấy Trình Siêu đẹp trai, trong trí nhớ của Tô Lâm Lang, Trình Siêu vẫn đang trong quá trình dậy thì, anh ấy cũng rất đẹp trai, nhưng có vẻ ngây ngô.
Bây giờ anh ấy đã qua tuổi dậy thì, khuôn mặt đã đen đi, lông mày rõ nét, đúng là một người anh tuấn tự nhiên.
Đã tám năm anh ấy không gặp Tô Lâm Lang, lần cuối cùng gặp nhau, cô mới mười bốn mười năm tuổi, còn nhỏ, bây giờ gặp lại, anh ấy rất ngạc nhiên: "Em gái thay đổi nhiều quá, anh không nhận ra em nữa rồi."
Anh ấy nói tiếp: "Mấy năm trước, quân khu Quảng Châu của bọn anh bị điều lên chiến trường, anh phải ở lại đó vài năm, không có thời gian gặp em, anh nghe quản lý Tần nói bây giờ em rất thông minh, xem ra là thật rồi."
Quân khu Quảng Châu của bọn họ là quân chủ lực trên chiến trường mấy năm nay, năm ngoái vừa được rút quân, anh ấy đi tám năm, Tô Lâm Lang trong trí nhớ của anh ấy vẫn là một cô gái ngây ngốc hiền lành.
Chớp mắt đã tám năm trôi qua, sự thay đổi của cô rất lớn.
"Lẽ thường mà, em cũng chỉ là một người bình thường, đây là em chồng của em, Băng Nhạn." Tô Lâm Lang cười giới thiệu.
Trình Siêu nói: "Vừa rồi đã gặp nhau, đúng rồi..."
Anh ấy lấy một túi kẹo thỏ trắng và hai hộp sữa mạch nha trong túi ra, nói: "Đây đều là thứ em thích ăn."
Băng Nhạn thích ăn kẹo, hầu hết đều do Cảng Thành sản xuất, vị rất ngọt.
Tô Lâm Lang bóc một viên kẹo thỏ trắng cho cô bé, cô nói: "Đến đây, em nếm thử xem, lúc nhỏ chị dâu rất thích ăn kẹo."
Băng Nhạn nhìn viên kẹo màu trắng, cho rằng không có vị trắng, khi cho vào miệng thì phải thốt lên: "Mùi sữa rất đậm!"
Cô bé cắn hai miếng, còn nói: "Chị dâu, mùi sữa đậm lắm, kẹo thơm quá, không quá ngọt, nhưng rất thơm."
Kẹo thỏ trắng không phải ngọt thuần, mà có mùi thơm của sữa.
Trình Siêu lại đưa một nắm kẹo thỏ trắng cho Băng Nhạn, anh ấy nói: "Em bé, ăn kẹo này dưới ánh nắng còn thơm hơn."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận