Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 592:

.



Chương 592:
Người chia bài lại lấy ra một bộ bài mới, vẫn làm các bước như trước, xé bao bài mới, rồi lại xào bài.
Cao bồi Jack cũng ngồi lại vào chỗ của mình.
Ông tư Viên cười mỉm nhìn Hạ Phác Hồng, thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, khom lưng nói gì đó với Tô Lâm Lang rồi không khỏi cười thầm, lắc lắc đầu.
Ở trong mắt ông ta, Hạ Phác Hồng đã sợ rồi, không còn đủ sức để quan sát người chia bài nữa.
Nhưng vào lúc này, Tô Lâm Lang an ủi cậu ta vài câu, mặc dù sắc mặt Hạ Phác Hồng vẫn còn trắng bệch và cần Tô Lâm Lang đi trước rồi mới dám đi theo, thậm chí giọng nói cũng run run, có thể thấy cậu ta đang rất sợ, nhưng lời cậu ta nói cũng khiến ông Tư Viên hoảng hốt.
Cậu ta nói: “Ông chủ Viên, cách xào bài này của các ông có vấn đề.”
Ông Tư Viên nhíu mày: “Có vấn đề gì?”
Ông ta lia đôi mắt ưng của mình về phía người đẹp chia bài, lạnh giọng hỏi: “Cô gian lận?”
Trên sòng bạc, một khi gian lận mà bị người đối diện phát hiện và chỉ ra thì sẽ bị bầm tay bầm chân.
Người đẹp chia bài sợ tới mức biến giọng, vội nói: “Ông Tư, tôi không có.”
Ông Tư Viên hừ một tiếng, nhìn Hạ Phác Hồng, giọng nghẹn ngào có phần uy nghiêm, nói: “Cậu ba đừng sợ. Nếu người của tôi gian lận thì cậu cứ chỉ ra, trước mặt cậu, tôi sẽ băm chân kẻ gian lận kia cho cậu.”
Hạ Phác Hồng sợ hãi run rẩy.
Hạ Phác Húc và Hạ Phác Chú cũng run như cầy sấy.
Mà đây chính là nguyên nhân Tô Lâm Lang muốn đưa anh em nhà họ Hạ đến đây.
Chuyện tàn khốc nhất trên bàn bạc không phải là giết người hay chết người mà là máu tanh bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cảnh chém tay chém chân, khiến một người tàn phế.
Sẽ không có ai chết ở sòng bạc, nhưng lúc nào cũng có người bị chặt đứt hai chân rồi bị ném ra ngoài, đời người cũng tàn phế từ đây.
Tô Lâm Lang không biết người đẹp chia bài có gian lận hay không, khắp hiện trường ngoài người của ông tư Viên thì cũng chỉ có Hạ Phác Hồng phát hiện vấn đề. Nhưng giờ cậu ta lại không dám nói vì cậu ta phát hiện rằng chỉ cần một câu nói của mình là có thể khiến một người mù mắt, hoặc là đứt gãy tay chân.
Mà cậu ta cực kỳ chán ghét cách làm này của ông tư Viên, cậu ta không muốn ở lại đây nữa, cậu ta muốn rời đi ngay, rời khỏi cái nơi này.
Ông tư Viên đang đe dọa cậu ta, muốn đuổi cậu ta đi.
Mà điều Tô Lâm Lang cần làm chính là giúp cậu ấm thiên tài này bình tĩnh lại, vì còn phải tiếp tục nhờ cậu ta song hành với mình trên đấu trường bài bạc này.
Đương nhiên, cô cũng chỉ cần nói một câu là được.
Cô nói: “Phác Hồng, chỉ cần chúng ta thắng, chị dâu sẽ đóng cửa tất cả sòng bạc ở Cửu Long. Chị vẫn sẽ luôn bảo vệ em, chắn trước mặt em, giờ đừng sợ, mạnh dạn nói ra đi.”
Hạ Phác Hồng trốn sau lưng chị dâu mình, con nhà giàu trẻ tuổi đi giày da mặc vest với mái tóc dài dày được buộc thành đuôi ngựa để lộ vầng trán mịn mà trắng nón. Vì cậu ta gầy nên khiến cậu ta có một loại khí chất mong manh, nhìn thấy mà thương.
Mà Tô Lâm Lang đứng trước cậu ta trong bộ vest sang trọng giỏi giang, giày da mũi nhọn nhỏ nhắn xinh xắn, quần dài như ống điếu thuốc lá càng làm nổi đôi chân thon dài của cô. Cô khoanh tay, khí chất xuất sắc.
Cảnh này hơi buồn cười.
Nhưng lời nói của Hạ Phác Hồng không hề buồn cười chút nào, hơn nữa còn có thể lật đổ tất cả sòng bạc.
Nói cách khác, cậu ta có thể đập vỡ tất cả máy in tiền của ông chủ sòng bạc.
Cậu ta chỉ vào bàn đánh bạc, rồi nói: “Cô chia bài không gian lận, hơn nữa xào bài rất công chính, nhưng mỗi lần cô ta xào bài lại chỉ có thể khiến lá bài mà chị dâu lấy được nhỏ hơn của ngài Jack một chút, đây là mấu chốt ngài Jack vẫn luôn thắng chắc. Đây không phải là gian lận, cô ta chỉ liên tục xào bài, mà quy luật lạp ở lần tám hoặc là mười sáu, ba mươi hai, lá bài sẽ trở về thứ tự khi vừa mới khui, cũng chính cách này luôn giúp sòng bạc của mấy người luôn thắng.”
Cậu ta nói tiếp: “Nếu để tôi xào bài, tôi chỉ cần xào thêm một lần là có thể làm cho chị dâu lấy được quân bài lớn hơn ngài Jack.”
Dù trốn sau lưng chị dâu, cậu ta vẫn rất sợ hãi, nhưng nói đến chuyện mình giỏi nhất giúp cậu ta tăng phần dũng cảm.
Xòe tay ra nhìn xung quanh, cậu ta cong môi cười, nói tiếp: “Ông chủ Viên có dám để tôi tới xào bài không? Tôi sẽ bịt mắt để xào, sẽ xào bài không theo quy tắc để làm loạn thứ tự các lá bài, tôi sẽ không nhìn xuyên suốt quá trình ấy, sau đó chúng ta lại đánh cược, thế nào?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận