Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1039:

.



Chương 1039:
Băng Nhạn cũng là người mà hai đứa nhỏ thích nhất, từ khi cô ấy xuất hiện, nhiệm vụ đưa đón chẳng bao giờ tới được tay Hạ Phác Chú, cũng chẳng được xem hai đứa nhỏ và đám nhóc kia đấu trí đấu dũng mỗi ngày, bởi anh ấy đã bị hai đứa nhóc vô tình từ bỏ rồi.
Điều này khiến anh ấy càng thêm kiên định với ý tưởng kết hôn, có con của mình. Thế nên vào ngày hai tháng bảy năm này, sau khi lễ “trở về” kết thúc, Hạ Phác Chú lập tức bất chấp tất cả bay tới Đại Lục với mục đích tìm bạn đời nhưng trên danh nghĩa là đi công tác
Quay lại với Hạ Phác Húc.
Kỳ thật, không phải anh ta không muốn hẹn hò, kết hôn, mà thật ra trong lòng anh ta luôn tồn tại hình bóng của một cô gái, tiếc thay đó lại là người anh ta không theo đuổi nổi. Nhưng dạo gần đây, cơ hội theo đuổi người thương bỗng ập tới, và để phi vụ cua gái này thành công trót lọt, không thể không kể đến công lao của cô em gái Băng Nhạn yêu quý!
***
Hạ Phác Húc chuẩn bị nhận một vai diễn mới, là phim hành động, cũng là kiệt tác của một đạo diễn nổi tiếng Hollywood. Thế nên dạo này, Tô Lâm Lang đang tìm kiếm cho anh ta một thầy dạy võ và thầy dạy kỹ thuật lái xe.
Hôm nay, người dạy kỹ thuật lái xe mà Tô Lâm Lang thuê cuối cùng cũng tới, hai người đứng bên cạnh núi Liên Hoa chờ Hạ Phác Húc. Đúng lúc buổi tập của hai đứa nhỏ cũng kết thúc, A Ngọc rất thích đua xe, thế nên nằng nặc đòi theo, Băng Nhạn nghe bảo người dạy lái xe là một cô gái thì cũng muốn đi xem thử, còn Hạ Phác Húc lại không thích lắm, bởi anh ta không thích những trò cảm giác mạnh, càng không có hứng tập luyện mấy kỹ thuật lái xe nguy hiểm như trượt bánh sau hay gì đó.
Tất nhiên, lúc này Hạ Phác Húc vẫn chưa biết cô gái sẽ trở thành huấn luyện viên của mình là ai.
Anh ta và Băng Nhạn dẫn theo hai đứa nhỏ tới dưới chân núi, từ xa, họ đã nhìn thấy Tô Lâm Lang đang đứng cạnh một cô gái cao tầm một mét bảy, dáng người cao ráo, thon thả, tóc ngắn gọn gàng, trên mặt còn đeo thêm một cặp kính râm.
A Ngọc vừa thấy đã khen: "Quào, cô ấy ngầu ghê!"
Băng Nhạn cũng phụ họa: "Đúng là một chị gái xinh đẹp!"
Khoảnh khắc Hạ Phác Húc bước xuống xe, cô gái kia như cảm ứng được, bất ngờ ngoái đầu, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua lớp kính râm, nhắm thẳng về phía anh ta.
Bấy giờ, Hạ Phác Húc cũng đã nhận ra cô gái ấy. Đó chính là người mà mười năm qua, anh ta vẫn luôn thường xuyên liên lạc, tìm đủ mọi cách để hẹn cô ấy ra gặp mặt, nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời đồng ý, lúc nào cô ấy cũng viện lý do bận học, bận làm bài, hoặc là bận phá án để từ chối.
Và cô ấy cũng chính là nữ anh hùng trong lòng Hạ Phác Húc!
Hạ Phác Húc gọi điện trò chuyện với cô ấy rất nhiều lần, cũng nghe cô ấy tâm sự bản thân đã đặt chân tới rất nhiều nơi, theo lời cô ấy thì cô ấy từng phá được rất nhiều vụ mua bán người trái phép, giải cứu vô số phụ nữ và trẻ em bị lừa bán, là một anh hùng danh xứng với thực.
Hạ Phác Húc cho rằng với công việc bận rộn của cô ấy, có lẽ cả đời này hai người cũng chẳng có cơ hội gặp mặt, thật không ngờ vào ngay lúc anh ta không ngờ nhất thì cô ấy lại xuất hiện.
Trông cô ấy lúc này còn ngầu hơn cả hồi trước, chiếc áo khoác da màu đen và cặp kính râm kia khiến Hạ Phác Húc vừa nhìn thấy đã muốn quỳ xuống, cầu xin cô ấy hãy cho phép anh ta được ngắm nhìn dáng vẻ lạnh lùng, khí phách này lâu thêm một chút.
Anh ta ngập ngừng, lắp bắp một hồi mới thốt ra được câu đầu tiên: "A Hà à, đoạn đường này nguy hiểm lắm, tôi cảm thấy cô không cân nổi đâu."
A Hà ngẩng đầu quan sát đường núi, rồi nói: "Tôi từng đua xe trên con đường Độc Khố rồi, cũng hiểm trở y như chỗ này, nhưng lại dài hơn tận mười lần, thế nên tôi nghĩ không thành vấn đề."
Dài hơn đoạn đường ở núi Liên Hoa mười lần, thế chẳng phải là ngang với một quốc lộ còn gì? Cô ấy dám đua xe trên đoạn đường đó, rốt cuộc kỹ thuật của cô ấy điêu luyện tới cỡ nào vậy?
Đại minh tinh điện ảnh Hạ Phác Húc lại thẹn thùng như một thằng nhóc mới lớn, thậm chí còn xúc động tới suýt khóc. Anh ta đang rất tò mò, muốn biết có phải A Hà vội xong rồi nên tới gặp mình không, kiểu chuyên môn tới tìm mình ấy. Hiện tại, trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra viễn cảnh hai người tổ chức hôn lễ, đi hưởng tuần trăng mật, thậm chí tới cả tên con cũng nghĩ xong luôn rồi.
Nhưng mơ cũng chỉ là mơ, bởi ngoài hiện thực, lúc nào cô ấy cũng nhìn Hạ Phác Húc như đang nhìn trẻ thiểu năng, mà anh ta cũng chẳng có gan nói suy nghĩ này với cô ấy, bởi anh ta biết, nếu cô ấy nghe thấy những lời đó, chắc chắn sẽ lập tức đá cho anh ta hai cú đau điếng.
Cảm giác ấy tuyệt vọng tới cỡ nào, có lẽ chỉ mình Hạ Phác Húc biết.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận