Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 230:

.



Chương 230:
Hạ Phác Chú rất chú ý đến chị dâu của mình, thấy cô rời đi thì cậu ta cũng bước nhanh đuổi theo: "Chị dâu, đợi tôi với!"
Một cậu nhóc được sinh ra trên đỉnh núi Thái Bình giàu có nhất, an toàn nhất của Cảng Thành, lần đầu tiên đi theo chị dâu đập nát công ty sản xuất phim người lớn, đến trại lồng heo và ăn cà ri trứng cá.
Mà những chuyện này đều làm chấn động tam quan của cậu ta.
Cậu ta vốn tưởng rằng các cô gái đóng phim người lớn là bởi vì thích khoe cơ thể của mình, bây giờ mới biết các cô ấy bị ép buộc.
Cậu ta vốn tưởng rằng Cảng Thành rất hòa bình và ổn định, mặc dù có bọn bắt cóc tống tiền nhưng bọn chúng đến từ Đại Lục, và những người phá hoại sự yên bình của Cảng Thành cũng toàn là người Đại Lục, bây giờ biết rằng tất cả những người dân bình thường của Cảng Thành đều đang sống dưới sự kiểm soát của băng phái, bọn họ không những phải đóng thuế cho Chính phủ mà còn phải nộp phí bảo kê cho băng phái nữa.
Cậu ta đã mười mấy tuổi rồi, tất nhiên cũng hiểu rằng tình trạng hỗn loạn này xét đến cùng là do sự thờ ơ của Chính phủ.
So với Cảng Thành thì có vẻ như Chính phủ Đại Lục tốt hơn một chút về mặt an ninh trật tự.
Nhớ đến những lời mà mình đã từng chửi mắng chị dâu, chửi mắng Đại Lục thì cậu ta cảm thấy rất xấu hổ.
Tô Lâm Lang băng qua một con đường, đi được một lúc thì cô bắt đầu chạy, Hạ Phác Chú cũng chạy theo cô, vừa chạy vừa hô lên: "Chị dâu chị muốn đi đâu vậy, chị đợi tôi với."
Tô Lâm Lang chợt đứng lại, quay đầu hỏi Hạ Phác Chú: "Chẳng phải gần đây cậu đang đọc lịch sử thời cận đại của chúng tôi sao, cậu cảm thấy triều Thanh như thế nào?"
Trên con đường chật hẹp và người đến người đi chen chúc, cả hai bên đều là quầy hàng rong, Hạ Phác Chú nói: "Còn phải nói nữa sao, yếu đuối, vô năng, chỉ biết cắt đất bồi thường, Đại Thanh đã cắt Cảng Thành đưa cho nước Anh làm thuộc địa đấy."
Cậu ta đang tìm hiểu về lịch sử cận đại, ghét nhất là vương triều Đại Thanh.
Bất kể là ông nội hay cha cậu ta đều là doanh nhân, phải dùng thời gian để kiếm tiền, bình thường họ đều rất bận rộn, có thể dành ra thời gian rảnh rỗi để dạy dỗ một đứa trẻ đã là giới hạn rồi, muốn kiếm tiền thì phải hy sinh thời gian rảnh của mình, cho nên đối với con cái, ngoại trừ không hút chích không phá của không ăn chơi trác táng ra thì bọn họ sẽ không dồn hết sức để dạy dỗ.
Vì thế mới khiến cho tên nhóc Hạ Phác Chú này có tư tưởng rất lệch lạc, ỷ vào việc gia đình có tiền nên vô cùng đắc chí.
Thực ra muốn dạy dỗ những đứa trẻ như thế này, điều chỉnh lại tam quan của chúng cũng rất đơn giản.
Đúng lúc có một chiếc xe mô tô chạy đến, Tô Lâm Lang kéo Hạ Phác Chú đang xông về phía trước, quay đầu lại nói: "Vậy chẳng phải giống cậu hay sao, không dám cứng rắn đối đầu với bất kỳ ai, ỷ vào việc mình có tiền, bị người khác bắt nạt thì chỉ biết móc tiền ra giải quyết."
Suýt nữa Hạ Phác Chú đã bị chiếc xe mô tô ấy tông vào, nhưng cậu ta không tránh đi mà đứng sững người.
Cậu ta đang đọc về lịch sử cận đại, ghét nhất là Chính phủ nhà Thanh, cuối cùng chị dâu bảo với cậu ta rằng cậu ta giống với Chính phủ nhà Thanh ư?
Tô Lâm Lang kéo cậu ta đến bên ven đường rồi lại hỏi: "Lúc cậu đọc lịch sử có phải cảm thấy rất thương xót cho dân chúng triều Thanh không, có phải cảm thấy bọn họ tạo phản là rất chính đáng không, nhưng cậu thì sao, ông sáu Lục muốn có tiền thì cậu chỉ nghĩ đến việc tăng giá nhà cửa, còn ngây thơ cho rằng những người sống trong trại lồng heo sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận, cậu cho rằng bọn họ nhất định sẽ nhẫn nhịn mà không tạo phản với nhà tư bản như các cậu sao?"
Hạ Phác Chú lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào chị dâu, sững sờ đến độ không nói ra được một câu nào.
Oắt con của nhà tư bản này tự cho là mình thông minh, tự cho là ông sáu Lục có thể giải quyết bằng tiền, cũng tưởng rằng chị dâu giới thiệu lịch sử cận đại Trung Hoa cho cậu ta xem là vì muốn lôi kéo cậu ta, đào tạo cậu ta cam tâm tình nguyện chấp nhận Chính phủ Đại Lục.
Lúc này cậu ta mới nhận ra, chị dâu làm như thế để cho cậu ta một bạt tai, một bạt tai khiến cậu ta nhận thức được sự yếu đuối vô năng của bản thân mình.
Một lúc lâu sau, cậu ta cũng không lên tiếng.
Sở dĩ Tô Lâm Lang một mình chạy ra đây là bởi vì cô nhìn thấy một người, một người rất nổi tiếng ở tỉnh Quảng tên là A Thái, từng là đội trưởng đội bảo vệ H uy phong lẫm liệt.
Vốn dĩ hai người không quen biết nhau, khi còn nhỏ cô chỉ từng thấy hắn đánh người ở trang trại.
Vừa nãy cô nhìn thấy hắn đi lang thang trên đường cái, trực giác của cô mách bảo rằng có lẽ tên A Thái kia không ở lại Đại Lục được nữa nên đến Cảng Thành gia nhập giang hồ rồi, cũng có khả năng chính là một cao thủ khác mà ông sáu Lục đã chuẩn bị.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận