Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 844:

.



Chương 844:
Trở lại Đại Lục.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, thời tiết rất đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ mặt biển, bầu trời của Thâm Quyến trong xanh quang đãng như được gột rửa.
Mà theo dự báo thời tiết, thời tiết ba ngày sau đều đẹp như vậy.
Điện thoại của Cố Mãn Quán bị công an theo dõi, vậy nên khi A Khôn hẹn anh ta, bên phía công an cũng đã triển khai hành động.
Nhiệm vụ đầu tiên là sắp xếp chuẩn bị cho Hạ Phác Húc, sau đó tiễn anh ta lên đường.
Lúc này mới là sáng sớm, Hạ Phác Đình bảo Hứa Thiên Tỉ đi sắp xếp cho cha mẹ, mà ở trong phòng Hạ Phác Húc đã có hai nhóm người, một nhóm công an do cục trưởng Diêm chỉ huy, nhóm còn lại là nhóm bộ đội do Trình Siêu chỉ huy.
Hạ Phác Hồng cũng đến đây, cậu ta sẽ lo chuyện quần áo.
Một trăm vạn đô la Mỹ được cho vào một cái hòm được chế tạo đặc biệt, Hạ Phác Húc đã mặc áo phao cứu sinh, tay cầm hộp xì gà. Súng đã được nạp đạn, Hạ Phác Húc bắn thử một phát, sau đó anh ta lại lên đạn, rồi cất súng và hộp xì gà vào túi bên trong âu phục.
Mà cái bật lửa... Hạ Phác Húc bật nó lên, nó vô thức kêu lên.
Đừng nói là Hạ Phác Hồng hoảng sợ, đám công an và quân nhân, ngay cả Tô Lâm Lang cũng suýt nhảy dựng lên.
Tất cả mọi người đều biết đó là một quả bom, ấn thâm vài cái nữa là nó sẽ nổ.
Hơn nữa bọn họ cần phái mấy người lên tàu, sắp phải đánh một trận chiến ác liệt, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, cũng rất căng thẳng.
Duy chỉ có Hạ Phác Húc ung dung, anh ta ấn một cái, sau đó cất bật lửa vào túi quần, anh ta duỗi ba ngón tay: "Còn ba lần nữa!"
Nếu ấn ba lần nữa, cái bật lửa kia sẽ thật sự nổ tung.
Quần áo của Hạ Phác Húc đều theo phong cách nước Anh, một bộ âu phục màu xanh thẫm vừa vặn, cà vạt lụa màu xanh nhạt, kẹp cà vạt bằng vàng, cặp kính gọng vàng đặt trên sống mũi, kết hợp với gương mặt anh tuấn của anh ta, trông anh ta đẹp trai như bước ra từ trong tranh.
Dưới ánh mắt căng thẳng và chăm chú của mọi người, Hạ Phác Húc nhắc cái hòm lên, anh ta duỗi tay: "Đồng hồ."
Đồng hồ ở trong tay Tô Lâm Lang, nó cũng gắn một quả bom, tên khoa học gọi là bom bướm, đồng thời chiếc đồng hồ này còn được trang bị microphone.
Tô Lâm Lang tự đeo đồng hồ cho anh ta, cô nói: "Thấy tình huống không ổn thì vứt tiền, nhảy xuống biển chạy trốn."
Hạ Phác Húc nhướng mi cười với chị dâu, anh ta ngẩng đầu nhìn công an và quân nhân, dáng vẻ chính nghĩa, giọng điệu kiên quyết nói: "Xin các lãnh đạo yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Cái người này, nói anh ta to gan, nhưng chuyện bé tí cũng doạ anh ta chết khiếp.
Nhưng nói anh ta nhát gan, anh ta lại muốn chơi bài với ông trùm buôn ma tuý đã tung hoành ở Châu Á hai mươi năm, thua thì may mắn, nếu anh ta thắng trùm thuốc phiện, chỉ sợ sẽ bị người ta xóa sổ.
Nhưng gần đến giờ ra trận, anh ta lại rất thoải mái, không nhìn ra chút sợ hãi nào.
Cục trưởng Diêm là tổng chỉ huy cao nhất nhiệm vụ lần này, ông ta nhìn Hạ Phác Húc từ nhìn xuống, đang định cổ vũ anh ta cố lên, thì đúng lúc này điện thoại trên bàn vang lên, ông ta lập tức lui về sau, ý bảo Hạ Phác Húc nhận điện thoại.
Nhóm công an phá án phía sau cục trưởng Diêm cũng vội vàng đeo tai nghe, cầm bút, mở radio, ghi chép lại.
Đương nhiên là Cố Mãn Quán gọi đến: "Phác Húc, lấy được tiền rồi đúng không, chúng ta nên xuất phát thôi."
Hạ Phác Húc miễn cưỡng hừ một tiếng: "Không phải nói buổi tối mới chơi sao, bây giờ đã đi?"
"Chúng ta cần đi đến vùng biển quốc tế, đến đó mất năm tiếng, đương nhiên phải đi sớm hơn." Cố Mãn Quán nói.
Hạ Phác Húc vẫn miễn cưỡng như trước: "Anh lên tầng đón tôi?"
Cố Mãn Quán hỏi: "Anh ăn trộm tiền, không mau chạy đi, còn muốn tôi đến đón?"
Anh ta còn nói: "Anh nhanh lên, tôi chờ anh ở tầng hầm, cẩn thận đừng để anh trai anh phát hiện, chúng ta sẽ không đi được."
Đây là hoạt động ăn chơi tác tráng, trộm tiền đi đánh bạc, lén lút, đúng lý hợp tình.
Hạ Phác Húc cúp điện thoại, anh ta bảo Tô Lâm Lang đưa mình ra ngoài, mà khi một mình đối mặt với chị dâu, anh ta lại rất nhát gan.
Anh ta nói: "Chị dâu, nếu tôi chết, chị hãy chuyển lời cho cha tôi, tôi rất thương ông ấy."
Đến bây giờ Hạ Mặc vẫn chưa tha thứ cho anh ta, ngộ nhỡ anh ta thật sự chết bên ngoài, anh ta hy vọng cha già có thể tha thứ cho anh ta.
Tô Lâm Lang nói: "Có thể bỏ chạy, cho dù bị bắt đến căn cứ của bọn buôn ma tuý cũng không phải sợ, tôi sẽ đi cứu cậu."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận