Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 906:

.



Chương 906:
Luật lệ thông thường của giang hồ mà, trong những chuyện như thế này cần phải nộp phí bảo kê.
Hạ Phác Đình ngồi bên cạnh vợ mình, theo thói quen liếc nhìn cô một cái trước rồi mới nói: “Nếu sếp Tiền có thể giúp đỡ chúng tôi giảm chi phí vận chuyển hàng hoá, đội Phi Hổ cần bao nhiêu phí hoa hồng, chú cứ việc mở miệng.”
Cái gọi là hoa hồng trong giới cảnh sát Cảng Thành cũng chính là tiền thưởng, bình thường đều do đương sự trong các vụ án hoặc những người dân nhiệt tình quyên tặng.
Nhưng trên thực tế, nhiều khi, cảnh sát đều lợi dụng việc phá án để quang minh chính đại tống tiền các đương sự trong vụ án.
Từ trước đến nay Tô Lâm Lang vẫn luôn rất phản cảm với quy định luật bất thành văn của cảnh sát Cảng Thành khi coi việc xử lý các vụ án giống như một công việc kinh doanh.
Cô rất thương tiếc trước cái chết của Mã Minh.
Nhưng khi ông ta còn sống, sau mỗi lần phá án thành công, những lão tài phú trong chính phủ Cảng Thành đều sẽ thưởng cho ông ra một khoản hoa hồng.
Lúc nãy khi nghe Tiền Phi Long cũng có ý định muốn hoa hồng sau khi xử lý vụ án, cô lập tức không vui, hai hàng lông mày nhướn thẳng lên.
Nhưng sếp Tiền của ngày hôm nay có thể nói là hoàn toàn lột xác.
Anh ta vắt chéo chân cười to, nói: "Phác Đình, cậu đùa cái gì vậy? Bây giờ tôi không phải là cảnh sát trưởng, nhưng sau khi trở lại, tôi đương nhiên phải làm cảnh sát trưởng, phải làm cảnh sát trưởng số một. Bên trên không có cảnh sát trưởng da trắng nào cả, vì thế tôi không thể nhận tiền hoa hồng của cậu, ở Đại Lục, đó gọi là hối lộ, sẽ bị điều tra.
Anh ta vỗ đùi một cái, lại nói thêm: "Hôm nay tôi đến nói chuyện với cục trưởng Diêm cũng là để bàn đến vấn đề này."
Cậu cả Hạ mơ hồ cảm thấy có gì đó không hay.
Bởi vì lúc nãy vợ anh còn dựng ngược hai hàng lông mày lên, nhưng lúc này khoé miệng lại nhếch lên mỉm cười, có thể nhìn ra được cô đang tán thành hành động hiện giờ của Tiền Phi Long.
Tiền Phi Long nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, cũng đang xem sắc mặt của bà Hạ.
Thấy cô mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, anh ta lại nói: “Lúc đầu tôi không thích Đại Lục, không muốn quay trở về, tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì khác, cô Tô, những người trẻ tuổi ở quân đội Nam Hải đó không tồi, dân chúng Cảng Thành của chúng ta nộp thuế để nuôi dưỡng bọn họ còn tốt hơn nuôi béo những con heo da trắng chỉ lấy tiền không làm việc kia đúng không?”
Tô Lâm Lang nghiêng mắt nhìn ông chồng trẻ tuổi giàu có của mình, nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của anh, cô cũng chỉ mỉm cười trả lời một câu: “Đúng vậy.”
Tiền Phi Long nghiêng đầu, khoé miệng cười đến mức sắp chạm đến mang tai, nói: “Cho nên từ giờ trở đi, tôi muốn liên kết với Đại Lục chấn chỉnh lại giới cảnh sát Cảng Thành, khiến đám tội phạm tham ô và sâu mọt kia con mẹ nó phải cuốn xéo cút đi cho tôi trước năm 97.”
Giác ngộ của sếp Tiền không tồi, Tô Lâm Lang rất thích..
Cô đưa tay khoác lên bả vai anh ta, nói: “Nếu có gì cần giúp đỡ, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Lúc này xe đã đến khách sạn, Tiền Phi Long nhanh chóng xuống xe trước một bước, trước khi Hạ Phác Đình xuống xe mở cửa giúp Tô Lâm Lang, anh ta ghé sát đến tai cô, vừa cười vừa thì thầm nói gì đó, sau đó mới nói với Hạ Phác Đình: “Phác Đình, mượn điện thoại của cậu một chút, tôi phải gọi điện cho cục trưởng Diêm.”
Hạ Phác Đình có điện thoại di động ở Đại Lục, nó ở chỗ Hạ Bình An nên đã yêu cầu Hạ Bình An đưa cho mình.
Anh không biết lúc nãy Tiền Phi Long đã thì thầm chuyện gì với vợ anh, anh muốn biết.
Nhưng lại sợ vợ chê mình phiền phức, không tiện hỏi trực tiếp nên tạm thời không hỏi.
Sau khi Tiền Phi Long nói chuyện điện thoại xong, Tô Lâm Lang lại tìm anh ta nói chuyện.
Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở khi nói chuyện của Tiền Phi Long và sắc mặt nghiêm túc lắng nghe của Tô Lâm Lang, ngay khi Hạ Phác Đình đang suy nghĩ xem mình nên đi trước hay là chờ vợ đi cùng, thì lại thấy Hạ Phác Húc đi ra từ trong khách sạn, anh ta hồn bay phách lạc, còn mặt mũi bầm dập, cầm một cái túi chườm nước đá đắp trên trán.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận