Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 129:

.



Chương 129:
Trên hành lang sâu thẳm, có một căn phòng mở hé một khe cửa nhỏ. Một bác sĩ cầm chiếc máy ảnh Nikon chĩa về phía Tô Lâm Lang, “tách, tách” chụp ảnh. Ông Gia Minh thấy thế thì nhanh chóng giật lấy chiếc máy ảnh bác sĩ vội vàng giơ tay lên: “Tha cho tôi!”
Lấy cuộn phim từ máy ảnh ra, Ông Gia Minh dúi cho bác sĩ một tờ năm mươi đo, sau đó đóng sầm cửa lại.
Vừa mới quay đầu, anh ta đã thấy có cái gì đó bắn tới, giơ tay lên sờ mới biết là máu.
Cùng lúc đó, sát thủ vừa nhảy ra khỏi cửa sổ vừa chửi thề.
Ông Gia Minh nhìn thấy lưỡi đao lóe lên màu đỏ của máu, sau đó thì một bên tay và hai chân của sát thủ đã bị biến dạng.
Hạ Bình An còn chưa kịp hô lên, Ông Gia Minh đã kéo một cửa sổ khác ra rồi nhảy xuống.
Ông ấy trấn an Tô Lâm Lang: “Mợ đừng giận quá, cứ giao cho họ đi.”
Máu từ lưỡi đao đang rỉ xuống, Tô Lâm Lang xoay người nhảy xuống theo: “Không được, anh ta chẳng biết sợ gì cả.”

Dưới tầng có năm, sáu vệ sĩ, họ vây quanh một ô cửa sổ, nghe tiếng Tô Lâm Lang gào thét trên lầu thì quay sang nhìn nhau.
Người trong nghề hiểu người trong nghề, họ đoán rằng sát thủ không những sẽ không ngoan ngoãn xin lỗi, mà còn nhảy ra từ đây rồi trốn mất.
Vì thế nên họ ngồi canh sẵn ở đây.
Mọi người đều biết, dùng đao chém xương cần rất nhiều sức lực, phần lớn mọi người chỉ có thể chém được một nhát như vậy. Vấn đề là ở chỗ, sau khi chém xương một nhát thì mợ còn có thể chém thêm nhát nữa, tước vũ khí của đối thủ.
Chặt mía thành quen có thể luyện ra kỹ năng dùng đao thượng thừa như thế ư?
Nhát chém kia thực sự quá xuất sắc, họ rất muốn giao lưu với Tô Lâm Lang một chút.
Sát thủ rớt cái “bịch” xuống đất, mọi người ba chân bốn cẳng chạy ra ấn chặt hắn trên mặt đất.
Johnny Trần ấn chân của sát thủ, anh ta cảm thấy thứ gì đó dính dính nhớp nháp, qua ra nhìn thì… Thân là thuyền viên hộ tống của công ty vận tải hàng hải quốc tế, đi khắp thế giới, vậy mà giờ đây anh ta rất là hoảng sợ. Gân cốt của sát thủ đã bị đứt gãy hết, có rất nhiều vụn xương, với vết thương nặng thế này thì cho dù miệng vết thương có lành lại, rất khó để gân cốt khôi phục lại như lúc đầu. Về sau tên này đi đừng phải chú ý chút.
Mợ cả nhảy xuống dưới, mọi người tự động tản ra.
Người bình thường muốn hành động thì phải dùng bốn chi, nếu bị gãy mất hai chi thì rất khó di chuyển.
Nhưng mà sát thủ vẫn còn tay trái, đầu gối của hắn cũng lành lặn, hắn có thể dùng tay trái và đầu gối để chạy trốn.
Hắn oán hận mắng: “Đồ gái điếm thối tha, dâm phụ, đĩ thõa, sớm muộn gì tao cũng sẽ lột sạch mày, ấn trên mặt đất rồi cưỡng…”
Hai chữ “cưỡng bức” còn chưa nói hết thì Tô Lâm Lang đã đuổi kịp rồi chém hắn thêm một nhát nữa.
Cuối cùng thì sát thủ cũng héo, hắn run run ghé vào thảm cỏ mềm mại, giống như một con lợn chết.
Giờ thì hắn mới hiểu vì sao đám đàn em của Trương Hoa Cường đều phản bội sau khi gặp Tô Lâm lang, thà đi mở quán bánh cuốn, bán cà ri trứng cá cũng không muốn bắt cóc để kiếm được nhiều tiền nữa.
Người phụ nữ này quá đáng sợ.
Hắn run run kêu lên: “Báo nguy, mau báo cảnh sát!”
Mũi giày nhọn, ống quần rộng phủ lên mặt cỏ mềm mại, là người phụ nữ kia, Tô Lâm Lang. Một tay Tô Lâm Lang chống đao, cô ngồi xổm trên mặt đất, từ từ cúi đầu rồi hỏi: “Mày nghĩ ra cách lợi dụng Liêu Ánh Hà để ám sát, hay là có ai dạy mày?”
Sát thủ tiếp tục run run: “Tôi muốn luật sư, cảnh sát, anh cảnh sát mau, mau tới cứu tôi!”
Lúc này các vệ sĩ vây thành một vòng tròn, để hai người ở giữa, còn có người đưa tay ra hiệu cho người ở trên tầng lùi về.
Hạ Bình An khuyên Tô Lâm Lang: “Mợ à, trên tầng có nhiều người quá, để họ nhìn thấy thì không tốt lắm, giao cho vệ sĩ đi.”
Các vệ sĩ có thể tra tấn để lấy lời khai hữu dụng trước.
Thế nhưng tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên, Johnny Trần nói: “Chú Hạ, có người báo nguy, cảnh sát tới rồi.”
Hạ Bình An nói: “Mau đưa hắn đi chỗ khác đi, không thì không kịp mất.”
Chỉ sợ vào đồn cảnh sát rồi, có luật sư làm chỗ dựa thì sát thủ sẽ không chịu khai ra.
Các vệ sĩ ba chân bốn cẳng định trói sát thủ lại, nhưng Tô Lâm Lang nói: “Đừng chống đối pháp luật, giao hắn cho cảnh sát đi.”
Hiện giờ Cảng Thành được cai quản bởi người Anh.
Đồn cảnh sát có một bộ phận là Phòng Chính trị, chuyên môn quản lý những trường hợp lạm dụng tư hình. Các vệ sĩ tự tiện giam cầm người, một khi bị khiếu nại thì Phòng Chính trị có thể bắt người và đưa ra hình phạt mà không cần thông qua Sở Tư pháp.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận