Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 373:

.



Chương 373:
Bên kia, Hạ Phác Đình chợt phát hiện từ lúc Hạ Phác Chú biến thành thanh niên yêu nước thì vẫn luôn im lặng, không nói thêm gì cả.
Lúc này, Tô Lâm Lang bất ngờ hỏi: "Anh Phác Đình, chuyện của Phác Húc nên làm sao đây, em muốn khuyên cậu ta nhưng có lẽ không được, hay là anh nghĩ cách giúp em được không?"
Hạ Phác Đình đáp: "Nếu nó đã đồng ý với người ta thì không được nuốt lời, nhà họ Hạ chúng ta rất xem trọng lời hứa, nếu nó không đi, em cứ đập nó một trận, tới khi nào bó chính đi quay phim cho người ta thì thôi."
Anh vừa nói xong thì nhìn thấy vợ móc bản hợp đồng ra quơ qua quơ lại và cười ha ha.
Bỗng nhiên, cô nhích lại gần anh và cười nói: "Nhưng không phải anh Phác Đình đã nói em không thể dụng võ với người nhà của anh hay sao?"
Hạ Phác Đình sững sờ vài giây mới phản ứng lại.
Đúng vậy, anh đã ghi chú rõ trên thoả thuận, yêu cầu Tô Lâm Lang không được sử dụng vũ lực với người nhà của anh.
Lúc nãy Hạ Phác Chú chủ động chui đầu vào rọ đã làm anh xấu hổ, vậy mà chỉ mới vài phút, đứa em trai thứ hai lại làm anh tức đến nỗi không nhịn được mà kêu vợ mình đánh nó.
Cậu cả Hạ đã vắt óc suy nghĩ để soạn ra bản hợp đồng chống lại võ lực này, thế nhưng còn chưa ký thì anh đã nhận ra nó chẳng có tác dụng gì cả.
Vậy mà ngay lúc này, cô vợ đặc công của anh còn ném cho anh một vấn đề khó giải quyết.
Tô Lâm Lang lấy bút ra, vừa ghi thêm một dòng chữ kế bên điều kiện "sinh một đứa bé thưởng một trăm triệu" trên hợp đồng vừa nhỏ giọng nói: "Trong tương lai khi khoa học kỹ thuật phát triển, đàn ông cũng có thể sinh con. Anh Phác Đình, anh phải đồng ý sinh cho em một đứa bé trong tương lai, em sẽ khen thưởng cho anh..."
Trời đã tối đen, ánh sáng từ đèn đường bên ngoài lên lỏi vào trong xe và chiếu lên mặt cô gái nhỏ, chiếu vào má lúm đồng tiền của cô làm cho cô trông vô cũng ngoan ngoãn, dễ thương.
Má lúm đồng tiền và đôi mắt của cô tràn đầy ngọt ngào.
Nhưng lời cô nói lại quá đặc biệt, từ xưa đến nay Hạ Phác Đình chưa từng nghe bất kỳ người phụ nữ nào nói như thế.
Vả lại, cô còn ném cho anh một vấn đề rất khó.
Tô Lâm Lang bước tới, cô thở nhẹ rồi nhỏ giọng nói: "Anh Phác Đình, nếu anh bằng lòng hứa với em và ký tên, em đảm bảo tối nay sẽ không bỏ dở giữa chừng vì sợ đau, thế nào?"
Vừa nhìn thấy yêu cầu muốn anh sinh con mà cô vừa viết, Hạ Phác Đình đã vươn tay, định xé nát bản hợp đồng.
Anh chưa từng nghe đến việc có thể làm cho đàn ông sinh con, thậm chí anh còn hơi tức giận.
Tuy nhiên, khi nghe cô nói tối nay cô sẽ không bỏ dở giữa chừng, Hạ Phác Đình lại cảm thấy ngượng ngùng, cánh tay vừa giơ lên cũng khựng lại giữa khoảng không.
Ngay lúc này, cô vợ nhỏ của anh lại mỉm cười, nhếch môi khiêu khích: "Anh Phác Đình không dám sao, nếu anh không dám thì thôi vậy."
Nói xong, cô định xé bỏ bản hợp đồng: "Em không muốn sinh con, anh cũng vậy, đã thế chúng ta không cần ký bản hợp đồng này nữa."
Hạ Phác Đình bất ngờ giơ tay giật lấy bản hợp đồng.
Hạ Phác Đình cúi đầu nhìn đầu gối, anh vừa phẫu thuật, phải nghỉ ngơi đầy đủ mới đảm bảo bệnh cũ không tái phát, nếu thường xuyên bị tụ dịch thì đầu gối của anh sẽ tàn phế.
Nhưng mà lần trước vợ dừng lại giữa chừng khi đang lâm trận khiến cả người anh nóng ran, đến tận bây giờ vẫn còn nghẹn khuất đây này.
Thế nên việc cô nói mình sẽ không bỏ dở giữa chừng vì sợ đau có sức quyến rũ rất lớn.
Hạ Phác Đình nắm chặt bản hợp đồng, anh nhìn vợ bằng đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm hồi lâu, cuối cùng cũng cầm bút lên.
Theo sự hiểu biết của anh về kỹ thuật khám chữa bệnh hiện nay, chưa có quốc gia nào nghiên cứu ra phương pháp làm đàn ông mang thai.
Hạ Phác Đình nhìn chằm chằm mặt vợ rồi đặt bút xuống, chuẩn bị ký tên.
Nói cách khác, trong tương lai nếu các nhà khoa học nghiên cứu ra phương pháp làm cho đàn ông mang thai thì anh phải sinh cho vợ một đứa bé.
Tuy nhiên, anh không tin khi anh còn trẻ, khoa học kỹ thuật lại phát triển đến mức có khả năng làm cho đàn ông mang thai, thế nên lúc này anh khá thoải mái mà kì kèo mặc cả.
Hạ Phác Đình ngẩng đầu, trái cổ chuyển động, gương mặt ửng đỏ vì ngượng ngùng. Anh nghiến răng, thấp giọng nói: "Không được, anh muốn bốn lần."
Ngoài cửa sổ, đèn xe lúc sáng lúc tối, Tô Lâm Lang nhìn gương mặt điển trai hơi tái nhợt và đôi mắt trong veo sâu thẳm của chồng mình, hơi ngạc nhiên: "Một đêm bốn lần, anh được không?"
Đúng lúc này, chiếc xe dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư, ánh mắt giống như thần chết của Hạ Phác Đình dừng trên mặt vợ mình.
Thay vì nghĩ xem bản thân có chịu nổi không thì cô lại lo lắng anh có thể làm được một đêm bốn lần hay không!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận