Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 327:

.



Chương 327:
Lương Tùng của băng Lưỡi Rìu có thể làm được, nên mới dám xưng hùng xưng bá ở Cửu Long. Hắn là người Tân Giới, từ nhỏ đã theo chân cha vào rừng đốn củi, luyện được một thân búa công xuất sắc.
Thế mà cô nàng mặc áo hai dây, diện váy ngắn, trông chẳng khác nào dân đi làm này lại có thể nhẹ nhàng nhấc bổng một chiếc rìu lên xoay vòng vòng vô cùng điêu luyện, thậm chí không thua kém gì Lương Tùng ư?
Gã quỳ trên đất bị dọa sợ chết khiếp, thành thật thú nhận: “Là nhị đương gia của bọn tôi thấy Bao Hương Hương xinh đẹp nên mới nảy lòng tham, muốn nếm thử chút mới mẻ.”
Lý Phượng Gia cũng là đàn bà, còn là nữ minh tinh, nên vẫn chưa ác độc tới mức bảo một đám đàn ông đi cưỡng hiếp một cô gái khác. Cô ta chỉ tức vì bị một nữ diễn viên phim người lớn đạp bẩn váy nên mới nhờ người trong băng đảng dạy dỗ người đó giúp cô ta mà thôi.
Ai mà ngờ đám người băng Lưỡi Rìu này lại nghĩ ra cái cách dơ bẩn là cưỡng gian rồi quay phim lại như vậy chứ.
Thôi được, nếu đây là kế hoạch của Lý Phượng Gia, Tô Lâm Lang chắc chắn sẽ xé nát cái mặt đó của cô ta, nhưng nếu là hành động tự phát của mấy gã băng Lưỡi Rìu, vậy cứ để họ một mình trả giá cho những gì mình đã gây ra đi.
Tô Lâm Lang thở dài, hỏi tiếp: “Anh có chị em gái không, có mẹ không?”
Cái tên cổ chảy đầy máu kia đã chẳng còn cây rìu dự phòng nào, nhưng hắn ta vẫn cố đứng dậy, lặng lẽ cầm gạt tàn lên, muốn dùng nó đánh cô.
Nhưng tay hắn ta vừa mới giơ lên, Tô Lâm Lang đang ngồi ở mép giường bỗng nằm ngả ra, lăn một vòng, thoáng chốc đã xuất hiện phía sau hắn ta. Sau đó cô không chút do dự mà giơ ngang cây rìu, gõ một phát thật mạnh.
Tên đang quỳ gối chỉ biết trơ mắt nhìn đầu bạn mình bị đánh lõm vào.
“Tôi hỏi anh có chị gái hay em gái không? Có mẹ không?” Tô Lâm Lang bực mình lặp lại câu hỏi.
Gã nhận ra cô muốn giết chết mình, cũng biết nếu muốn sống phải tỏ ra đáng thương, giành lấy sự đồng cảm của cô, bèn gật đầu lia lịa: “Có, có, cầu xin cô tha cho tôi, em gái tôi năm nay mới mười sáu, còn cần tôi chăm sóc.”
“Em gái anh đang đi học hả, học trường nằm, lớp mấy?” Tô Lâm Lang nghiêm túc hỏi tiếp, như đang hỏi thăm việc nhà bình thường thôi.
“Nó bán dâm, không đúng, đi học…” Gã còn chưa nói hết câu thì cô gái đứng đối diện đã bật cười thành tiếng.
Cô sở hữu gương mặt tròn đầy, hai bên má có lúm đồng tiền, trông chẳng lớn hơn em gái của gã là bao.
Lúc này cô đang mỉm cười rạng rỡ, thế rồi, cô mở miệng: “Xem ra anh cũng thông minh đó chứ, biết em gái không nên đi bán dâm, mà phải được cho đi học, đúng không? Nhưng rõ ràng anh đã thành công gia nhập câu lạc bộ, chức vị cũng không hề thấp, vậy mà vẫn bắt em gái trở thành gái bán hoa sao?” Tô Lâm Lang gằn giọng hỏi.
Gái bán hoa là một cách gọi khác của gái điếm, gái bán dâm ở Cửu Long. Dẫu biết em gái còn nhỏ, nên được tới trường, nhưng vẫn bắt em ấy trở thành gái điểm, loại người này nên chết quách cho rồi, đúng không?
***
Tại khách sạn Quý Thị, người của băng Lưỡi Rìu đã bắt cóc, chụp ảnh khỏa thân, cưỡng gian bất thành con gái nhà lành, thậm chí còn bị bắt tại trận, rồi dạy cho bài học nhớ đời, vậy kẻ gặp phiền phức sau cùng sẽ là ai? Đương nhiên là nhà họ Quý rồi.
Bởi sự việc xảy ra ở địa bàn nhà anh ta mà.
Hiện tại, ba thằng nhóc choai choai bị chính vũ khí của mình đập vỡ sọ, hôn mê bất tỉnh, nằm nghiêng nằm ngả khắp phòng khách sạn.
Lúc Quý Đình Hiên bước vào, trông thấy cảnh tượng này, chẳng hiểu sao lại thoáng rùng mình.
Bởi vì anh ta đứng về phía mẹ trong vụ kiện ly hôn của Hạ Thị nên khoảng thời gian này đã cư xử rất lạnh nhạt với Hạ Phác Đình, chuyện hợp tác giữa hai bên cũng tạm dừng.
Mặc dù không được nhìn thấy tận mắt, nhưng trong phòng rõ ràng có bốn người, tức ba người đàn ông bao vây một cô gái, thế mà bây giờ chỉ còn mình cô đứng vững, không nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Em trai anh ta - Quý Đình Phong thường xuyên hào hứng khoác lác với anh ta rằng cô con dâu nhà họ Hạ đó lợi hại, tài giỏi cỡ nào, nhưng Quý Đình Hiên chưa từng nghĩ cô có thể hạ gục ba thằng nhóc choai choai chuyên múa rìu nhà mình một cách dễ dàng trong vòng ba phút ngắn ngủi như vậy.
Anh ta cảm thấy nếu mình là Hạ Phác Đình, ngày nào cũng phải ngủ trên cùng một chiếc giường với một cô gái thế này, kiểu gì đêm đến cũng sẽ gặp phải ác mộng.
Có một người vợ như vậy, cuộc sống của cậu cả Hạ chắc là vất vả lắm nhỉ?!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận