Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 293:

.



Chương 293:
Như vệ sĩ A Quý đã nói, thiếu niên choai choai vô tri nên không sợ, trường hợp nguy hiểm như vậy, cậu ta cũng phải tới bằng được.
Nhưng mà cậu ta cũng khá ngoan, cũng đỡ, cũng biết điều mà trốn kĩ, không gây rắc rối cho vệ sĩ.
Bây giờ thì trên tầng có năm cái đầu, cùng nhau vây xem tên đầu lĩnh côn đồ mà lịch sử Cảng Phủ tốn rất nhiều giấy mực để viết về hắn.
Dưới tầng, Trương Hoa Cường im lặng một lúc lâu, nhưng vết thương của hắn lại bắt đầu thấm máu, chứng tỏ tim hắn đang đập rất nhanh.
Hắn ghé mắt nhìn phần hông của Tống Quảng Vu, huyệt thái dương giật giật, chứng tỏ hắn đang rất phẫn nộ.
Nhưng mà hắn còn có lý trí, không giật súng.
Trương Hoa Cường là người rất táo bạo, có dũng mà chẳng có mưu, cho nên lúc không có A Vinh thì hắn không bắt cóc được. Hắn cần A Vinh cùng hành động, để A Vinh diệt lửa giận, lại bày mưu tính kế, phân tích tình hình cho hắn.
Hắn là thủ lĩnh của một băng bắt cóc lớn, lúc này sa lưới, nhưng trong mắt hắn thì đây chỉ là cú vấp tạm thời mà thôi, chỉ cần nhịn qua thì hắn có thể bắt cóc Hạ Phác Húc và gây sự tiếp.
Năm trăm triệu, không đào nhà họ Cố thì đào nhà họ Hạ, hắn sẽ không nhận thua.
Hắn tự an ủi bản thân như vậy.
Nhưng mà lửa giận trong lòng hắn cũng đã lên tới đỉnh điểm.
Lúc bấy giờ Tô Lâm Lang mới muốn gặp hắn, đúng hơn là đích thân ra trận, tiếp tục kích thích hắn.
Cô đứng trên đỉnh đầu hắn, gọi: “Trương Hoa Cường?”
Mọi người ở dưới đồng thời ngẩng đầu, Trương Hoa Cường cũng vậy, hắn ngẩng đầu lên, người ở trên tầng cũng nhìn cô, tất cả đều nhìn về phía Tô Lâm Lang.
Cô mặc áo thun và quần túi hộp, tóc búi cao lộ ra cái trán trơn bóng, khuôn mặt trong rất là phấn chấn, có cảm giác thanh xuân.
Nhưng mà Trương Hoa Cường không nhìn thấy, chỉ nghe được giọng cô, cô đứng trên đỉnh đầu hắn nên hắn không nhìn thấy.
Hắn vội vàng muốn nhìn, tuy rằng đau nhức nhưng hắn cũng cố chịu, ra sức ngửa cổ lên.
“Một người phụ nữ như tao chửi mày như vậy mà mày không giận chút nào cơ à?” Cô cười hỏi.
Tay Trương Hoa Cường đã sờ lên súng của Tống Quảng Vu, tuy rằng hắn đã cố hết sức để nhẫn nại, nhưng cổ họng hắn vẫn rung lên liên tục.
Hắn lại không thể trực tiếp nói trước mặt cảnh sát rằng Hạ Phác Húc đang ở trong tay hắn.
Muốn nói thì cũng phải chờ cô xuống tầng, nhỏ giọng uy hiếp, không thì hắn sẽ chứng thực chuyện bắt cóc trước mặt cảnh sát.
Nhưng nếu hắn không nói thì Tô Lâm Lang cũng sẽ không đi xuống, làm sao bây giờ?
Hắn hận, còn cảm thấy sỉ nhục, bởi vì trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân cả đời hung hãn, giết người không chớp mắt lại bị đóng đinh trên cái xe rách, không được nhúc nhích.
Điều này không chỉ khiến thân thể hắn bị tổn thương, làm hắn đau đớn mà còn khiến hắn cảm thấy thẹn.
Hắn là mãnh hổ, là hùng ưng, giờ phút này lại bị đóng đinh vào cột sỉ nhục.
Sự phẫn nộ khiến hắn sắp bùng nổ.
Mà đúng lúc này, Tô Lâm Lang lại thản nhiên nói: “Có biết ai bán đứng mày không, người đó đang ở trên tầng.”
Cô lại cố ý gọi một tiếng: “Anh Vinh, Phác Húc, đến đây đi!”
Đây gọi là kế “vườn không nhà trống”, cũng là một phát súng đánh lạc hướng, khổ nỗi bây giờ lợi thế duy nhất của Trương Hoa Cường là Hạ Phác Húc, hơn nữa còn ở trong tay Diệp Khánh Vinh.
Hắn không biết tên ngu xuẩn Hạ Phác Húc sẽ đột nhiên nảy ra ý tưởng, hắn cho rằng Diệp Khánh Vinh bán đứng mình thật, thế nên hôm nay Tô Lâm Lang mới có thể mai phục ở đây và phục kích hắn.
Tức là lợi thế duy nhất mà hắn có cũng tan thành mây khói.
Mà kẻ địch và kẻ phản bội đang ở trên đỉnh đầu hắn.
Hắn không nhìn thấy họ, nhưng họ thì ở trên cao, đùa bỡn hắn, bài bố hắn, cười nhạo hắn.
Đây là điều khiến Trương Hoa Cường không thể chịu đựng nổi.
Cuối cùng hắn cũng duỗi tay, giật lấy súng của Tống Quảng Vu, sau đó gào lên một tiếng, mang theo mũi tên lao mình về phía trước, định nhắm lên tầng hai và nổ súng.
“Được rồi, chuyện nhỏ, bình tĩnh chút, bỏ súng xuống đi!” Cảnh sát đang rút súng ra.
Một bác sĩ vừa trốn vừa hét chói tai: “Trời ạ, anh đừng có kích động quá, bình tĩnh lại đi, anh sẽ chết vì mất máu nhiều quá đấy!”
Lúc này Tô Lâm Lang chuẩn bị thò đầu ra, cho hắn một đòn trí mạng cuối cùng.
Đúng vậy, một ác quỷ dựa vào bạo lực, thủ đoạn tàn ác và súng ống xịn để hoành hành cuối cùng lại chết vì sự tức giận và bạo lực của chính hắn!
Trương Hoa Cường giật súng, chỉ cần hắn dám giơ súng thì cảnh sát sẽ bắn chết hắn ngay lập tức, đây cũng là kết cục tốt nhất cho hắn!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận