Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 748:

.



Chương 748:
Thượng tá George: “Một quý ông chân chính sẽ không để phụ nữ bôn ba mệt mỏi, xin hãy cho tôi cơ hội đến thăm quý cô. Tôi có mấy thứ mua được từ Đại Lục, nghe nói là đồ thất truyền từ Hoàng cung, tôi sẽ mang theo mời cô cùng giám định.”
Tiền Phi Long còn muốn qua mặt tên này, lắp máy nghe lén.
Nhưng thật ra một đặc công tài giỏi chân chính sẽ rất cẩn thận.
Hiện có rất nhiều di động viễn thông tích hợp với thiết bị nghe lén, không thể phát hiện bằng cách sử dụng máy dò không dây cũ, có lẽ người bên kia cũng đoán ra ý định của Tiền Phi Long nên không mời Tô Lâm Lang đến nhà làm khách nhằm tránh rắc rối.
Hơn nữa cô đoán, đối phương đến thăm hỏi hẳn cũng muốn đặt một cái máy nghe lén ở nha cô.
Dù sao thì Cảng Thành cũng là thuộc địa giàu có nhất của thực dân Anh.
Hạ Phác Đình là nhà giàu nộp thuế nhiều nhất ở Cảng Thành, song mấy năm nay anh không tích cực trong việc đóng thuế lắm.
Bên Anh rất vui vẻ đầu tư vào Đại Lục bởi họ có thể kiếm lời dựa vào việc thu thuế, nhưng nên bên nộp thuế không tích cực thì sẽ tạo thành vấn đề, đụng chạm đến lợi ích của đối phương.
Dù cuối cùng Cảng Thành sẽ tách khỏi thuộc địa nhưng hiện Anh đang là người quản lý, người ta không thể đụng vào PLA chứ một tên buôn nho nhỏ thì nhằm nhò gì?
Đương nhiên muốn điều tra Hạ Phác Đình cũng không dễ, anh biết thời cuộc hiện tại đang rối ren, tính cũng nhát gan, mỗi lần ra cửa đều dắt theo cả mớ vệ sĩ kè kè bên cạnh, đồ tùy thân đều được Hạ Bình An kiểm tra mỗi ngày, rất khó ra tay.
So ra, Tô Lâm Lang là con gái nhưng lòng cảnh giác lại không cao như chồng cô.
Vì vậy Tiền Phi Long xem cô như con mồi trong bẫy, muốn nhân đó bắt thượng tá George, song trong mắt thượng tá George, cô cũng là con mồi.
Cao thủ so đấu, gặp chiêu phá chiêu.
Tô Lâm Lang cười nói: “Vậy sáng mai nhé, tôi vô cùng mong chờ được gặp thượng tá George… Và cả mấy món đồ cổ của anh nữa!”
“Tôi khá am hiểu về Đại Lục, sưu tầm được rất nhiều món độc đáo, tin chắc những món văn vật quý hiếm của Đại Lục mà tôi cất giữ sẽ lấy được sự khen ngợi của cô Tô.” Thượng tá George nói xong còn bổ sung: “Tôi đã thấy cô Tô trên TV và báo chí rồi, tôi nghĩ, nếu cô bằng lòng diện loại trang phục tôi yêu thích nhất là sườn xám đến thiết đãi tôi, tôi sẽ vô cùng vinh hạnh.”
Tô Lâm Lang thấy anh ta hơi nhiều chuyện, thật sự chẳng giống một tên sát thủ chuyên nghiệp chút nào.
Nhưng cân nhắc kỹ lưỡng thì phát hiện nguyên do.
Còn chưa gặp mặt, văn vật Đại Lục, khen ngợi, sườn xám, giống hệt lúc Jessica vây bắt Hạ Phác Đình, vị đặc công George này cũng muốn bắt thóp cô, nói toẹt ra là sắc dụ.
Một đặc công Anh lại muốn quyến rũ Tô Lâm Lang bằng nhan sắc, thật nực cười.
Hai người nói chuyện xong cũng đến tiệc tối.
Hạ Phác Đình gọi tới, hỏi cô đã sửa soạn xong chưa, anh lên tầng, cùng đi xuống với cô.
Chẳng qua sau khi anh cúp máy một lúc lâu vẫn không thấy lên, Tô Lâm Lang gọi lại thì Hạ Bình An bắt máy: “Mợ chủ, dưới tầng xảy ra chút chuyện, cô chờ một lát nhé, cậu chủ sẽ lên đón cô ngay.”
Tô Lâm Lang nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong điện thoại, có tiếng nhạc, tiếng khóc xen lẫn tiếng cãi vã.
Không biết dưới tầng đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô là chủ tịch Hạ Thị nhưng không có cái giá lớn như vậy, khăng khăng chờ chồng lên đón mới chịu xuống. Khi biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cô dứt khoát tự đi xuống dưới.
Khách sạn này có tổng cộng 6 tầng, gồm 120 căn phòng, được trang trí theo phong cách anh, song Hứa Thiên Châu đã lồng ghép vào bên trong rất nhiều yếu tố văn hóa của phương Đông. Khiếu thẩm mỹ của cô ấy rất cao, cả khách sạn trông có vẻ không đủ xa hoa nhưng lại toát lên vẻ khiêm tốn, đầy cảm giác nội liễm.
Yếu tố vệ sinh là quan trọng nhất đối với một khách sạn, cô ấy cũng rất chú ý đến vấn đề này. Môi trường sạch sẽ, khoan khoái, nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.
Tiệu rượu được tổ chức trên tầng hai, trong một căn phòng theo phong cách Baroque.
Thang máy xuống tới nơi, nhân viên phục vụ đương nhiên biết mặt ông chủ mình, vội tiến lên đón: “Chào cô Tô.”
Tô Lâm Lang bước thẳng vào, chỉ thấy rất nhiều nhân viên phục vụ đang luống cuống tay chân dọn dẹp gì đó, ngoài ra còn có một đám người đang tụ tập lại một chỗ.
Chờ cô đi tới, một giọng nữ the thé nói bằng tiếng Anh: “Trời ơi, cuối cùng cũng thoải mái, ôi trời ơi, cái mùi kia đúng là ác mộng!”
Tô Lâm Lang chen vào đám đông, hay lắm, Hạ Phác Đình đang ngồi trên ghế sofa, một cô gái da nâu vàng tựa vào anh, đôi mắt kẻ eyeliner sắc nét, bộ ngực phập phồng.
Hứa Thiên Châu quỳ nửa gối bên ghế, vỗ nhẹ lên ngực cô gái kia giúp thông khí.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận