Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 461:

.



Chương 461:
Trên ánh đèn neon, những dòng chữ như [Vũ điệu nóng bỏng của quỷ muội quyến rũ], [Mỹ nhân nóng bỏng Massage toàn thân], [Em gái miền Bắc độc miệng, hung dữ], [Phường Hồng Ma phường Tiêu Tình], còn có vô số những câu khác được treo đầy rẫy, đập thẳng vào đôi mắt của thiếu niên của Hạ Phác Chú khiến cậu ta tim đập thình thịch, mặt đỏ tới mang tai.
Đây là lần đầu tiên thiếu niên mười lăm tuổi đến khu đèn đỏ, sốc đến mức cậu ta chịu không nổi.
Những người đây cũng bẩn thỉu thật, lúc đi ngang qua thùng rác, cậu ta kiễng chân lên nhìn thử, uầy, đầy bao cao su đã qua sử dụng!
"Ọe?" Cậu ta nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được suýt thì nôn.
Cúi người nôn khan một lúc, cậu ta lại nói: "Chị dâu, chỗ này khiến em rất khó chịu, chúng ta đi thôi ạ."
Đối với một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nơi đây quả thực là một cú sốc lớn.
Tô Lâm Lang vỗ lưng giúp cậu ta thuận khí, đồng thời kéo cậu ta ra khỏi khu đèn đỏ, rẽ trái ở cuối phố, nơi đó chính là băng Lưỡi Rìu.
Cổng băng Lưỡi Rìu đóng chặt, trước cửa nhà băng bên cạnh, người phụ nữ mang thai lúc nãy đang ôm đứa bé sơ sinh tắm nắng.
Tô Lâm Lang tiến đến, cười hỏi: "Chị gái à, chị sinh con trai hay con gái vậy?"
Người phụ nữ cau mày nhìn một lúc rồi cười: "Cô từng đến băng Lưỡi Rìu rồi nhỉ, tôi đã từng nhìn thấy cô."
Rồi lại thở dài nói: "Chán đời, tôi số khổ, lại sinh con gái."
Hạ Phác Chú lại có chút tức giận, cậu ta nói: "Con gái thì sao chứ, em gái tôi cũng là con gái, rất đáng yêu."
Cậu ta lại nói: "Thím à, tư tưởng trọng nam khinh nữ không tốt đâu ạ."
Người phụ nữ từng quen biết Tô Lâm Lang, lúc cô đột nhập băng Lưỡi Rìu, chính người phụ nữ này đã lén mở cửa sau cho Hạ Phác Húc.
Cũng chính Hạ Phác Húc đã mạo hiểm đưa điện thoại vào trong, giúp Tô Lâm Lang thuận lợi thu phục được băng Lưỡi Rìu.
Người phụ nữ không quen Hạ Phác Chú nhưng thấy cậu ta còn nhỏ mà đã mặc vest hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là con cái nhà có tiền, nên cười nói: "Cậu chủ nhỏ, nếu tôi có tiền, tôi cũng muốn sinh con gái. Con gái ngoan ngoãn lại thương mẹ, con gái là áo bông nhỏ của mẹ. Nhưng tôi nghèo, mở quán nước đá vất vả kiếm sống, sinh con trai còn đỡ, sinh con gái, tôi sợ không bảo vệ được con bé."
Hạ Phác Chú không hiểu nỗi khổ của người đời, liền hỏi: "Cái gì gọi là không bảo vệ được, có người muốn cướp con của thím à, có cần chúng tôi giúp thím không?"
Người phụ nữ nghe cậu ta nói mà buồn cười, cũng không biết phải trả lời thế nào, đúng lúc đứa bé trong lòng bắt đầu khóc, cô ấy phải cho con bú nên đành lắc đầu cười rồi vào nhà.
Hạ Phác Chú lại không hiểu: "Chị dâu, chuyện của thím kia là sao vậy, cái gì mà bảo vệ được hay không bảo vệ được chứ, sao em không hiểu lời thím ấy?"
Tô Lâm Lang cũng chỉ đi dạo một vòng rồi phải về.
Cô dẫn Hạ Phác Chú trở về theo đường cũ, nói đến chủ đề vừa rồi, cô mơis hỏi: "Phác Chú, cậu đã từng nghĩ tại sao thím ấy lại muốn sinh con trai chứ không muốn con gái không?"
Hạ Phác Chú lắc đầu, đoán mò nói: "Là vì tư tưởng trọng nam khinh nữ thôi, thím ấy thích con trai giống như tất cả phụ nữ mang tư duy phong kiến khác vậy."
Tô Lâm Lang nhìn quanh, nói: "Không phải đâu. Ở nơi như Tiêm Sa Chủy, ngoài mấy thằng nhóc choai choai thì cũng chỉ là toàn kẻ biến thái, cô gái nào không cẩn thận sẽ bị sàm sỡ ngay, lớn một chút không chịu nổi cám dỗ, có thể sẽ đi làm gái bán hoa, cô ấy mang thai mười tháng, rất yêu con gái mình nên tất nhiên không muốn con gái mình phải đứng đường, đó mới là lý do cô ấy không muốn sinh con gái."
Hạ Phác Chú lần đầu tiên nghe thấy luận điệu này.
Tính tình cậu ta không tốt, tính cách cũng mạnh mẽ, cậu ta đột nhiên dừng lại, nói: "Em đã hiểu lầm thím ấy rồi, em sẽ quay lại xin lỗi thím ấy."
"Cô ấy đang cho bé con bú sữa, làm sao cậu xin lỗi được?" Tô Lâm Lang hỏi lại.
Hạ Phác Chú suýt nữa đã bước vào nhà nhưng được chị dâu nhắc nhở, cậu ta vội vàng quay ra ngoài.
Nhưng khi nghĩ đến đứa bé kia có thể khi lớn lên sẽ bị sàm sỡ, chưa kể sau này có thể trở thành gái bán hoa thì cậu ta lại không chịu nổi, nói: "Chị dâu, hãy đuổi mấy thằng nhóc choai choai và kẻ biến thái ra khỏi đây đi, đừng để họ bắt nạt các bé gái nhỏ, được không chị?"
Đó chính là lý do Tô Lâm Lang đưa thằng nhóc này đến Tiêm Sa Chủy.
Khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới nên đuổi cũng không thể đuổi hết được, muốn thay đổi nơi này chỉ có thể thay đổi ngành công nghiệp.
Cô chuẩn bị mở cửa hàng mỹ phẩm, chính là vì muốn thay đổi ngành công nghiệp nơi đây.
Khi việc thay đổi ngành công nghiệp hoàn tất, khi các cô gái ở đây có công việc khác, không còn đứng đường nữa thì tự nhiên khách du lịch cũng sẽ không đến nữa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận