Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 391:

.



Chương 391:
Với chuyện này thì Tiền Phi Long cũng có cách nghĩ riêng của mình.
Anh ta nói: “Gonda là người thừa kế của ngân hàng Hắc Mã, ông nội của thằng bé làm thế là muốn bồi dưỡng khả năng chinh chiến thương trường của nó, hơn nữa cuối cùng cô cũng mua con chó đấy đi rồi, không phải sao?”
Thương nhân không được phép quan tâm đến cảm nghĩ của khách hàng, cũng không được làm từ thiện, họ chỉ có một mục đích độc nhất, đó chính là không từ thủ đoạn để kiếm tiền.
Trên thương trường không bao giờ nói đến đồng cảm hay thương xót, chỉ có thắng thua quyết định tất cả, ở đây chỉ có một nguyên tắc, kiếm tiền.
Gonda đã kiếm được tiền, chó nghiệp vụ cũng chưa chết, trong suy nghĩ của Tiền Phi Long thì anh ta không hề sai.
Tô Lâm Lang cười khẩy, nói vặn lại: “Lúc đó tôi huýt sáo cũng là để thử độ nhanh nhạy của một quân lính như anh, Gonda cũng có bị thương đâu, không phải sao?”
Nếu Gonda bị thương, Tiền Phi Long sẽ bị cha mình chửi đến chết.
Đương nhiên, đây là địa bàn của băng Lưỡi Rìu, hơn nữa anh ta biết Tô Lâm Lang có thể đánh, lần này anh ta chỉ có một mục đích duy nhất, đó là bất chấp tất cả để thắng được cô.
Bởi chỉ khi thắng, cha anh ta mới có thể đàm phán Tiêm Sa Chủy với Hạ Trí Hoàn, đồng thời có thể cầu tình cho Lương Tùng.
Nào về anh ta phải học hỏi tài đốp chát này của Tô Lâm Lang mới được, chứ cô mới nói có câu mà anh ta đã nghẹn cả họng rồi.
Cuối cùng, anh ta nhìn Tô Lâm Lang một lượt rồi buông lời đánh giá: “Cô Tô cố ý ăn mặc như trẻ con là muốn mê hoặc tôi, để tôi tha cho cô một con đường sống à?”
Thực ra với Tô Lâm Lang mà nói, tuổi tác chính là một vấn đề to oạch.
Trừ khi cô cố gắng trang điểm sao cho mình trông thật chín chắn, nếu không là mặt cứ như búng ra sữa, ngoại hình không xứng được với khí chất.
Song khí chất của con người có thể đánh bại được vẻ bề ngoài, cô chỉ thản nhiên đáp lại: “Không, tôi mặc thế này là để tiện cho đánh nhau thôi.”
Tiền Phi Long cao gần mét chín, cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, da màu đồng bóng nhẫy.
Anh ta đút hai tay vào túi quần, nhìn lên gương mặt như trẻ con của cô, nhếch miệng nói: “Cô tưởng mình biết đánh nhau là vì cô chưa từng gặp được người thực sự biết đánh nhau thôi.”
Anh ta lại cười nói: “Nếu cô chọn boxing, đấu vật tự do, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đánh nhau.”
Anh ta đã điều tra cô từ đầu đến chân, biết dùng tí búa tí rìu, còn có phi tiêu, súng, à đúng rồi, còn có mã tấu nữa.
Vừa khéo Tiền Phi Long cũng rất am hiểu những thứ đấy, dù sao anh ta cũng từng làm lính ở vùng biển Caribe.
Đối thủ của anh ta chính là hải tặc xấu xa khét tiếng trên thế giới.
Anh ta siết nắm đấm, cười nói: “Nếu như cô Tô hiểu đấu vật tự do, thế chúng ta giao lưu hai ván đi?”
Nói đến đấu vật tự do với quyền cước công phu thì Tô Lâm Lang không đánh lại một người quân lính vừa xuất ngũ được.
Bởi vì đấu vật tự do không những phải dùng rất nhiều sức mà còn liên quan mật thiết đến cân nặng, mà cân nặng của đối thủ hiện tại có thể đè cô bẹp dí như con gián.
Tuy nhiên trận so kè giữa hai người quân lính không thể chỉ dùng mỗi đấu vật tự do được mà còn phải dựa trên nhiều hạng mục khác nữa.
Hơn nữa, cô cũng không phải là bọn nhãi con lăn lộn ngoài xã hội, gặp ai là đánh người đấy.
Giờ là nhà họ Tiền tự kiếm chuyện, cô phải bàn bạc điều kiện trước đã, nào hai người đều lộ bài rồi mới tính tiếp.
Cô là một thượng tướng mà lại tùy tiện đọ sức với một trung tá cỏn con, như thế là hạ thấp mình quá.
“Xong rồi hẵng nói. À đúng rồi, tôi nghe nói nhà anh có rất nhiều hàng hiếm có khó tìm, anh không ngại nếu tôi thăm quan chút chứ? Để tôi mở mang tầm mắt chút.” Tô Lâm Lang bước lên trên bậc thang, quay người lại theo thói quen, khoanh hai tay nói.
Tư thế đứng của cô chính là tư thế tiêu chuẩn của quân lính, điều này càng khơi lên mối nghi ngờ của Tiền Phi Long với thân phận nữ đặc công của cô.
Nếu cô là nữ đặc công thật, thế thì không còn gì tốt hơn nữa. Nhớ lại chiếc xe cưng đã thành đống sắt vụn của mình, lại nhìn dáng vẻ như chẳng mảy may quan tâm của cô, ý chí chiến đấu của Tiền Phi Long sục sôi, chỉ lăm lăm đánh bại cô.
Anh ta phải đánh bại cô đặc công không biết trời cao đất dày này.
Điều này còn khiến anh ta thoải mái hơn cả mấy cuộc họp.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận