Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 171:

.



Chương 171:
“Bốn, bốn trăm triệu đô Cảng?” Giọng chủ nông trường Tần rất nhỏ, ông ấy bất ngờ tới ngây người.
Vừa rồi nghe nói có tám nghìn vạn, ông ấy đã cảm thấy thật khó tin, nhưng số tiền mà Hạ Phác Đình muốn quyên góp lại lên tới bốn trăm triệu!
Mà chỉ cần ông ấy mang chi phiếu về là chính phủ có thể chuyển khoản ngay, tiền sẽ được gửi tới tài khoản công của nông trường.
Nhiều tiền như vậy mà cho huyện Đam hết ư?
Hứa Thiên Tỉ cười: “Tôi đã bàn bạc với tỉnh trưởng của tỉnh ngài rồi, ông ấy biết là có số tiền này!”
Chủ nông trường Tần chống gậy đứng lên, sau đó bỏ gậy ra đứng thẳng bằng một chân: “Người Đại Lục chúng tôi không có tục dập đầu, tôi chào trang trọng kiểu quân đội với các người!”
Cựu quân nhân xuất ngũ tuổi già, què chân với mái tóc hoa râm nhấc tay chào kiểu quân đội với Hạ Phác Đình một cách trang trọng.
Trong lòng Tô Lâm Lang đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Có thể đánh thắng trận thì thế nào, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng.
Nếu không phải cha cô viết thư xin trợ giúp từ nhà họ Hạ, cô thậm chí còn chẳng thể tổ chức tang lễ cho cha.
Mà đây cũng là nguyên nhân mà cha cô có thể vui vẻ như vậy trước khi ông ấy qua đời.
Hạ Phác Đình vỗ Hứa Thiên Tỉ một cái, cậu ta vội vàng đứng dậy: “Ngài nói quá rồi, đây là điều chúng tôi nên làm.”
Chủ nông trường Tần tới đây để khảo sát, ông ấy còn dẫn theo một số người, phải đi những nơi như “Vua gia vị” Cố Ký, bến tàu Hạ Thị, xưởng đóng tàu,…
Lúc này ông ấy lên tầng xem phòng ngủ của Tô Lâm Lang, nhìn sân sau rộng rãi của nhà họ Hạ, khắp nơi đều là vệ sĩ, người hầu, bể bơi, chiếc TV to trong phòng khách, không thể nói là mở rộng tầm mắt, phải gọi là cực kỳ chấn động.
Đương nhiên, ông ấy cũng rất vui mừng, cảm thấy mỹ mãn.
Vẫn là câu nói kia: “Cha con bé là người hiểu rõ nhất, từ nhỏ Lâm Lang đã thành thật, chỉ biết chặt mía, cũng rất lương thiện. Con bé còn chưa dẫm một con kiến nào, con rể Hạ phải để ý, đừng để người khác bắt nạt Lâm Lang.”
Hạ Phác Đình quay đầu lại, vợ anh cúi đầu, cười nhạt, lúm đồng tiền trên má cô nổi rõ.
Vậy là chủ nông trường Tần từng thấy cô chém người à, hay ở trong quân giải phóng nhân dân Đại Lục, cô là đứng ở độ cao mà chính ông ấy cũng chẳng thể với tới?
Bắt tay xong, anh nói: “Con sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy.”
Về chuyện anh bị bắt cóc, phiên bản mà chủ nông trường Tần được nghe là Tô Lâm Lang đã cứu Hạ Phác Đình dưới sự trợ giúp của người dân tốt bụng.
Chủ nông trường Tần vô cùng căm hận những người châm ngòi quan hệ giữa Đại Lục và Cảng Thành, ông ấy nói: “Nếu Trương Hoa Cường còn dám bày trò bắt cóc nữa thì cứ nói với cha. Tuy rằng các chiến hữu của cha đều già rồi, nhưng súng thì chưa già, chính phủ bên này mặc kệ thì chúng ta sẽ quản!”
Hạ Phác Đình cảm thấy súng săn cũ của nông trường không thể đánh lại súng AK tự động của Trương Hoa Cường, nhưng anh vẫn cười nói: “Vâng.”
“Nhìn vết thương này của con, kiếm tiền cũng chẳng phải chuyện dễ, cha sẽ nói với chính phủ phải dùng số tiền này một cách hợp lý.”
Chủ nông trường Tần thấy nghẹn nghẹn.
Chỉ mới mấy tháng, cậu ấm nhà giàu hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc đã gầy rộc cả đi, vết thương trải khắp cơ thể, ai nhìn thấy thì cũng phải nói một câu, Hạ Phác Đình kiếm tiền rất vất vả!
Bởi vì bị thương nên Hạ Phác Đình không đi cùng được, thế là giám đốc Lương của công ty đi khảo sát cùng đoàn người chủ nông trường Tần.
Đương nhiên, cậu cả Hạ cũng phải chuẩn bị đi làm trở lại.

Chỗ ở của Tô Lâm Lang là một phòng ngủ lớn ở tầng hai của một ngôi nhà thuộc về đại phòng, mà phòng của Hạ Phác Đình thì ở tầng một. Ở tầng một còn có thư phòng của Hạ Phác Đình và phòng ngủ của vợ chồng Hạ Chương.
Nhưng mà họ cũng không ở đây, Hứa Uyển Tâm vẫn ở, Hạ Chương thì trước giờ vẫn ở phòng của ông cụ Hạ.
Băng Nhạn và Phác Chú đều ở tầng hai, cạnh phòng Tô Lâm Lang.
Cô cũng không biết thái độ của cậu cả Hạ với Tô Lâm Lang cổ quái lạnh nhạt ngày trước do linh hồn chưa dung hợp là gì, nhưng chắc chắn là anh muốn sinh sống một cách đứng đắn, thế nên ngày kết hôn anh đã dọn hết gia sản lên tầng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận