Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 910:

.



Chương 910:
A Khôn gặp cô ta rất nhiều lần cho nên quen mặt.
Thậm chí khi cảnh sát truy bắt A Khôn, A Hà còn cố tình đá sập quầy hàng để che chắn giúp ông ta, cho nên cô ta và A Khôn có thể nói là quen biết đã lâu, đó cũng là lý do ông ta lại tin tưởng cô như vậy.
A Hà tự làm công để hỗ trợ việc học của mình, vất vả lắm mới thi đậu Trường Cảnh sát, nhưng lại bị chính cha ruột của mình bán đứng cho nên không thể vào được.
Cô ta biết buôn lậu ma túy, cũng biết những nơi mà những kẻ buôn bán ma túy thường lui tới, nhớ lại năm đó Tô Lâm Lang cầm một cây đao tiến vào hang ổ của bọn cướp, cô ta quyết tâm phải m đến nhờ cậy A Khôn.
Một cô bé sống ở tầng lớp thấp nhất, cô ta có tính hung dữ, thủ đoạn lại cứng rắn, khi đánh người cũng không nương tay, A Khôn xem cô ta như nhặt được báo vật.
Nhưng thật ra, nếu lúc trước không có Tô Lâm Lang giúp cô ta giết A Quỷ, để cô ta biết rằng trên thế giới này vẫn còn công lý tồn tại, khi cùng đường, con người có thể vẫn có thể tìm ra lối thoát cho mình, có lẽ cô ta giống A Canh, đều là tay buôn ma túy chân chính.
Sở dĩ cô kiên trì muốn làm cảnh sát chỉ là vì Tô Lâm Lang giúp cô ta chém một nhát dao kia.
Cùng với sự vui vẻ lạnh thấu xương nà con đao đó mang đến cho cô ta.
Về phần có từng giết người hay không, cô ta lại nhìn Tô Lâm Lang, thấy cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cô ta lại nhìn cục trưởng Diêm, ánh mắt kiên định, nói: “Tôi chưa từng giết người.”
Cục trưởng Diêm là một người đàn ông trung niên cao lớn, da ngăm đen, nhìn chằm chằm A Hà nói: “Cha ruột của cô…”
A Hà lập tức nói: “Ông ta định bán tôi lên núi, lúc thương lượng giá cả với người mua thì có vài người uống rượu giả, người mua chết, ông ta cũng liệt, nó không liên quan gì đến tôi, bởi vì lúc ấy tôi đang làm việc ở ngoài ruộng.”
Cục trưởng Diêm gật đầu, nhưng lại nói: “Tối hôm qua những người phụ nữ bị hại ở căn cứ sản xuất ma túy đã được thẩm vấn, nhận tội tập thể. Người đầu tiên bọn họ nói chính là cô, bọn họ nói ở trên thuyền, cô có trách nhiệm đánh đập bọn họ, thậm chí còn thường xuyên đánh đập một số người trong số họ đến mức sảy thai.Hơn nữa, khi cả nhà và vợ của cảnh sát trưởng Mã Minh ở Cảng Thành bị sát hại, cô cũng ở đó.”
A Hà rất bình tĩnh, cắt ngang cục trưởng Diêm, nói: “Nếu tôi không đánh họ sảy thai, họ sẽ sinh ra một đống trẻ con. Bọn họ sinh ra làm gì? Cho các tay buôn ma túy dùng làm con tin để khống chế họ, sau đó lại bồi dưỡng trở thành một tay buôn ma túy nữa sao?”
Nói tiếp: “Tôi không giết ai ở nhà sếp Mã cả, lúc đó tôi đang quay phim, bởi vì trong một đám chết tiệt đó, khi A Canh lột da người chỉ có tôi quay phim là tay không run thôi, anh Khôn cho tôi phụ trách quay phim, lúc giết người ở những chỗ khác cũng giống vậy.”
Cục trưởng Diêm chắp tay sau lưng, hai đồng tử như giếng cổ sâu thẳm, nhìn cô gái trước mặt.
Cô ta là sự tồn tại ma quỷ trong tâm trí của những người phụ nữ trong bọn buôn ma túy đó, cũng là kẻ phản bội mà A Khôn sẽ không ngờ đến nhất.
Nàng ta cũng là người có thể nhìn tận mắt khi bọn buôn ma túy lột da người mà tay sẽ không run, hơn nữa cô ta vẫn là một cô bé.
Đây là một cô gái phức tạp đến mức ngay cả cục trưởng Diêm cũng phải kinh ngạc.
A Hà cũng đang nhìn Cục trưởng Diêm, nhưng khóe mắt lại nhìn về phía Tô Lâm Lang.
Vẻ mặt cô ta vẫn chết lặng như cũ, nhưng khóe mắt đã đỏ hoe, có lẽ cô ta cũng không ngờ cảnh sát sẽ phát hiện ra chuyện cha cô ta uống rượu giả, khiến hai người chết và một người bị thương.
Có lẽ họ đã điều tra sâu hơn, phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Nhưng cô ta vẫn không phục, cô ta nhìn chằm chằm cục trưởng Diêm, ánh mắt giống như đang nói: Một là cho tôi đi học, hai là cho tôi chết đi!
Cục trưởng Diêm im lặng rất lâu, mãi đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài, ông ta mới nói: “Văn kiện của Đảng hôm nay tôi vẫn không…”
Thấy ánh mắt hung dữ A Hà, ông ta nhanh chóng chuyển trọng tâm: “Quên trường cảnh sát ở Thâm Quyến đi, nó chỉ là trung chuyên mà thôi, không có giá trị cao đâu. Đến Đại học Cảnh sát Bắc Bình đi, tôi có lớp ở đó, có thể dẫn cô vào, nhưng tôi muốn cô theo kịp lớp văn hóa và thi lại với các học sinh thi đại học năm nay!”
A Hà vẫn luôn nín thở, lúc này cuối cùng cũng thở ra, may mà sau khi cô bé loạng choạng thì được Tô Lâm Lang đỡ lấy, nếu không đã bị té lăn ra đất.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận