Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1020:

.



Chương 1020:
Bây giờ là năm 1997, ngày 1 tháng 7 sẽ có một nghi lễ lớn thu hút sự chú ý của toàn cầu.
Mặc dù Đại Lục liên tục đưa ra yêu cầu nhưng cho đến hôm qua, ngày 30 tháng 5 thì phía bên kia mới đồng ý cho toàn bộ bộ đội tiền trạm vào đóng quân, cũng bắt đầu công tác chuẩn bị trước khi trở về.
Căn cứ huấn luyện của họ cũng rất khắc nghiệt, trong những tháng hè nóng nực này, tất cả các máy điều hòa ở căn cứ huấn luyện đều bị hỏng. Chỉ cần sử dụng điện là có nguy cơ cháy, nước máy thì lúc có lúc ngắt, thường xuyên bị cúp nước, những phương diện khác cũng có nhiều sự cố nhỏ xảy ra liên tục.
Đi qua lớp dây thép gai quấn quanh, qua một khu rừng nữa là tới khu vực trú binh của người Anh.
Nơi đó có đến hàng nghìn trú binh trong thời kỳ hoàng kim, nhưng hiện nay theo thông tin thì chỉ còn lại vài trăm người.
Mà hai bé mới trốn thoát từ phía Đại Lục chính là con của nhà Hạ Phác Đình, bạn nhỏ Hạ Trung Minh và Hạ Trung Ngọc.
Lúc này đây, chúng đã vượt qua lớp dây thép gai quấn quanh, nắm tay nhau, tò mò nhìn ngó mọi thứ bên trong dây thép gai.
Thoạt nhìn, đây là một khu vườn xanh tươi hướng mặt ra biển xanh thẳm, nhưng trong vườn không có đình đài lầu các, mà lại có rất nhiều dụng cụ, tức là các loại binh khí.
Đột nhiên, em gái Hạ Trung Ngọc có dáng người nhỏ bé lắc lư tay anh trai Hạ Trung Minh có dáng người hơi cao, chỉ về một hướng: “Anh trai, chúng ta đi xem thử đi, hình như cái đó là pháo chống tăng!”
Thấy anh trai do dự, cô bé lại hỏi: “Có phải anh sợ rồi không? Sợ bị bắt nên không đi cùng em?”
Hạ Trung Minh có dáng người cao hơn, lấy một chiếc kẹp tóc từ đầu em gái xuống, nói: “Cái này sẽ phản chiếu ánh sáng.”
Rồi chỉ về trạm gác ở góc tây bắc, nói: “Chúng ta chạy qua đó, ánh sáng phản chiếu sẽ kinh động đến cảnh vệ và...”
Cậu bé còn chưa kịp nói hết, đã thấy em gái cởi giày, lộ ra đôi bàn chân nhỏ trắng muốt.
Cậu bé nhét kẹp tóc vào túi, cũng cởi giày, đặt hai bàn chân xuống mặt đất dưới ánh mắt háo hức của em gái. Mặt đất nóng bỏng cùng với cát nóng làm lòng bàn chân cậu bé bị châm chích, rất khó chịu.
Nhưng ngay sau đó, cậu bé đã bị em gái kéo theo cùng chạy.
Chỉ trong nháy mắt, hai đứa đã chạy đến phía dưới pháo đài. Những năm qua, bộ phim Giang Hồ và những bộ phim hành động đấu súng rất phổ biến ở Cảng Thành, khiến trẻ em rất hứng thú với quân sự. Nhưng Hạ Trung Minh là anh trai, mà cậu bé lại không hiểu biết nhiều bằng em gái nhỏ A Ngọc.
Cô bé ngẩng đầu nhìn lên pháo đài, quay một vòng, rồi nhìn xuống chiếc rương gỗ dưới chân. Đầu tiên ghé mắt lại nhìn, sau đó mở ra, vui mừng chìa tay ra sờ: “Anh mau xem này, tận 26 viên đạn, chỉ cần nạp đạn là có thể bắn rồi.”
A Minh cũng chìa tay ra sờ, nhưng lập tức rụt tay lại, nhíu mày.
A Ngọc lập tức hỏi: “Anh à, anh không thấy vui sao?”
A Minh cũng đặt câu hỏi ngược lại: “Em gái, chẳng lẽ em không thấy nóng tay à, những viên đạn này rất nóng đấy.”
A Ngọc lại sờ viên đạn: “Vậy sao, em không nhận ra.”
Sự khác biệt trên thế giới này nằm ở chỗ, cùng sinh ra trong cùng một ngày, cùng một thời khắc nhưng tính cách và cách cảm nhận thế giới của cặp song sinh lại khác nhau một trời một vực, thậm chí có thể nói là hai thái cực.
Hai đứa trẻ này do Tô Lâm Lang sinh ra, A Minh là anh trai, lẽ ra phải thật nam tính, có khí phách của con trai mới phải.
Nhưng thực tế tâm tư cậu bé rất nhạy cảm và tỉ mỉ, tính tình hiền lành, theo lời cha cậu bé nói thì có hơi yếu ớt.
Còn em gái A Ngọc thì khác, cô bé nhanh nhẹn, vô tư, tính cách cũng rất mạnh mẽ.
Mặc dù Hạ Phác Đình không muốn, thậm chí ngăn cản bằng mọi cách, nhưng vào một ngày nọ khi A Ngọc mới tập đi được không lâu đã xông vào kho vũ khí trong nhà của chú ba Điên Công. Từ đó đã đam mê binh khí, không thể kiểm soát được nữa.
Cô bé cũng mới 9 tuổi, làn da còn trắng mịn mềm mại hơn cả A Minh, nhưng lại không hề yếu ớt như A Minh.
A Minh thấy sâu róm thì phải tránh xa, còn cô bé lại dùng lá cây làm nhà cho sâu róm, nuôi sâu róm làm thú cưng.
A Minh rất ghét làm dơ quần áo, A Ngọc lại thích dẫm xuống vũng nước mỗi khi trời mưa.
Mà lúc này, A Minh cảm thấy bề mặt của viên đạn bị phơi nắng quá nóng, nhưng A Ngọc lại hoàn toàn không nhận ra, chỉ thấy thú vị.
Đột nhiên, cô bé lại kéo anh trai chạy đi: “Wow, anh à, cái kia gọi là pháo binh hạng nặng, siêu mạnh luôn đấy!”
Không xa có một khẩu pháo, nhưng có lẽ đã rất lâu không sử dụng, phủ đầy vết rỉ.
A Minh cảm thấy bị cấn chân, trước khi bị em gái kéo chạy, cậu bé đã lấy một hòn đá nhỏ dưới chân ra. A, đau quá!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận