Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 203:

.



Chương 203:
Cũng may lúc này, vợ của anh đã tắm xong. Nghe thấy tiếng động, cô vội vàng bước ra, đến áo choàng tắm còn chưa kịp buộc, ba bước thành hai chạy tới dìu anh.
“Anh bị gãy xương bánh chè, phải bất động ít nhất hai tháng mới được tập đứng thẳng, còn hấp tấp thế này nữa đầu gối sẽ bị thương, dẫn tới cả đời cũng không đứng dậy được đấy.” Nói xong, Tô Lâm Lang đỡ lấy đầu anh, sau đó là cả người anh, rồi ra lệnh: “Giơ tay lên.”
Dù làm chuyện gì, cô cũng có cách riêng của mình.
Áo tắm khép hờ, cảnh xuân bán lộ, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên vì giận làm cô trông đáng yêu đến lạ.
Hạ Phác Đình chống hai tay xuống đất, Tô Lâm Lang đỡ lấy đầu gối anh, giúp anh xoay người lại, anh bám lấy mép giường, chầm chậm bò trở lại chỗ cũ.
“Bộ dạng này của anh chắc buồn cười lắm nhỉ?” Hạ Phác Đình cảm thấy bản thân thật quá chật vật.
Trước giờ, đường anh đi luôn trải đầy hoa hồng, nhưng từ ngày kết hôn thì chỉ còn lại chông gai, đau khổ mà người thường không tài nào tưởng tượng ra nổi, tỷ như hiện tại, bản thân té nhào ra đất nhưng phải nhờ đến sự trợ giúp của vợ mới đứng lên được.
Nhìn cô vận áo choàng tắm nửa kín nửa hở, xinh đẹp mê người, anh chợt nhớ tới cảnh cô quỳ gối tháo súng trước mặt Đại Hoa Tí, đám vệ sĩ trợn tròn mắt nhìn, trên mặt hiện rõ vẻ si mê, còn anh chỉ là một kẻ tàn phế, chui rúc trong xe, hoà mình vào bối cảnh, không một ai chú ý tới.
Tô Lâm Lang không hề biết chồng mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô dịu dàng đáp: “Em từng gặp những người lính bị thương còn nặng hơn thế này, yên tâm đi, từ từ điều trị sẽ khá lên thôi.”
Người lính, quân nhân?
Hẳn là chiến hữu trong đội ngũ quân Giải phóng hồi cô còn ở Đại Lục nhỉ? Đàn ông đúng không, cô từng chăm sóc cho họ sao?
Tô Lâm Lang mở ngăn tủ, lấy thuốc bôi ra, xoa đều lên hai lòng bàn tay, đặng nói: “Mau nằm xuống đi, bất động hoài một chỗ dễ bị loét tì đè lắm, để em mát-xa giúp anh.”
Hạ Phác Đình bẩm sinh đã rất nhạy với cảm giác đau nên thứ anh sợ nhất chính là thuốc bôi chống loét, đặc biệt là loại còn bỏ thêm các thành phần sát khuẩn, kích thích như bạc hà, xạ hương, hậu quả là anh đau đến sắc mặt trắng bệch, như sắp ngất.
Nhưng ngón tay của vợ chạm vào da anh lại mang tới cảm giác êm ái vô cùng.
Tóc cô nhẹ phớt qua lưng anh, cảnh xuân tươi đẹp lấp ló sau vạt áo choàng tắm, khiến anh không kiềm được mà hừng hực cả lên.
Anh run rẩy, nói: “Tay nghề của em gái cao siêu quá, chắc là có nhiều kinh nghiệm lắm nhỉ, anh không thấy đau chút nào hết.”
Anh giả vờ mà như thật, tới cả Tô Lâm Lang cũng không nhận ra chồng mình đang nói dối, cứ tưởng anh không đau, còn vui vẻ búng nhẹ hai phát vào mông anh: “Mấy chuyện phòng ngừa loét này là nghề của em mà, chờ em mát-xa xong, ngày mai đào nhỏ anh sẽ không còn đau nữa đâu.”
Nghĩa là cô chẳng những từng chăm sóc cho mấy cậu lính, còn gọi mông của họ là đào nhỏ nữa?
Hạ Phác Đình vừa đau, vừa cảm thấy uất ức, lại chua xót, hai tay vô thức siết lại thành nắm đấm.
Chờ anh đứng dậy được, nhất định phải tới thăm quân đội ở Đại Lục một chuyến, xem thử nam chiến hữu của em gái trông thế nào.
Vừa giúp chồng mát xa mông, Tô Lâm Lang vừa kiểm tra sổ sách của công ty điện ảnh và truyền hình.
Doanh thu của công ty điện ảnh và truyền hình chuyên làm phim mười tám cộng này nhiều kinh khủng, lợi nhuận ròng một năm lên đến tận một tỷ, và đương nhiên không thể giữ mãi số tiền này trong tài khoản của công ty được, mà phải chuyển bớt ra tài khoản ngoài, ví dụ như tài khoản tư nhân của ông sáu chẳng hạn.
Đây là sổ sách tư nhân của ông sáu, bên trong ghi lại rất rõ rằng mỗi tháng, công ty điện ảnh và truyền hình sẽ gửi hơn một tỷ vào tài khoản tư nhân, thú vị hơn nữa là phía sau còn ghi chú rằng tiền sẽ được chuyển thẳng sang một tài khoản ở Thụy Sĩ.
Công chuyển thành tư, tư chuyển nước ngoài, tất cả đều hướng tới một chuyện, đó là trốn thuế.
Bởi vì chính phủ Cảng Thành là thuộc địa nên mới cố tình mắt nhắm mắt mở với câu lạc bộ, nhưng trốn thuế là tội lớn, chắc chắn chính phủ sẽ không làm ngơ.
Vì vậy chỉ cần cô đi tố cáo, họ sẽ bị luật pháp chế tài ngay.
Tô Lâm Lang đến từ đại lục, thế nên không biết tổ chức trong bộ máy chính phủ Cảng Thành chịu trách nhiệm về thuế.
Cỗ vỗ nhẹ cái mông vểnh của chồng mình một phát, rồi hỏi: “Anh Phác Đình nè, tội trốn thuế thì tố cáo với ai vậy?”
Cô chỉ vỗ nhẹ nhưng đối với Hạ Phác Đình lại là giày vò, anh đau đến mức thở dốc, sắc mặt ửng đỏ, vùi đầu trong gối cắn răng chịu đựng, khàn giọng nói: "Văn phòng thẩm phán vịnh Đồng La."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận