Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 733:

.



Chương 733:
Có lẽ quân đội nước Anh cũng cảm thấy mất mặt, không tiết lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài.
Nhưng các bên truyền thông như "Minh Báo", "Kính Báo" vẫn đăng tin tức có quân đào tẩu lên mặt báo, hơn nữa bọn họ còn phóng đại lên, kể chuyện rất ly kỳ, rằng có một phi công cao cấp của nước Anh chủ động thoát khỏi nước Anh, bỏ trốn, nhờ vả vào nội địa.
Truyền thông còn là lần đầu tiên khen ngợi đại lục, nói nơi đó sản vật phong phú, phong cảnh tuyệt đẹp, giá cả rất rẻ, là nơi có cảnh đẹp du lịch hiếm có.
Điều này ngược lại cũng tốt, dân chúng vừa đọc báo, đã bị từ vật giá vật giá rẻ mạt hấp dẫn, ngay cả người nhà họ Hạ cũng nảy sinh sự tò mò với đại lục.
Ban đầu Hạ Phác Chú giận dỗi vì chị dâu lái máy bay chiến đấu thế mà lại không cho mình theo, nhẫn nhịn một đêm không thèm đếm xỉa đến Tô Lâm Lang, nhưng sáng sớm ngày hôm sau lúc ăn sáng đọc báo xong, cậu ta đã không nhịn được hỏi: "Chị dâu, mùa đông đại lục có nơi nào có tuyết rơi không, có sân trượt tuyết hoàn toàn tự nhiên không?"
Cậu ta thích trượt tuyết, mùa xuân mới hẹn Quý Đình Phong qua Thụy Sĩ một chuyến.
Bọn họ còn dự định học đại học ở Đại Lục, sẽ chọn một thành phố có núi, mùa đông còn có tuyết rơi.
Tô Lâm Lang cũng đang đọc báo, nói: "Núi Tướng Quân ở biên cương, núi Trường Bạch ở Đông Bắc, núi Kỳ Liên ở Tây Bắc trong tương lai sẽ trở thành vùng đất trượt tuyết nổi tiếng quốc tế, em chọn đại một nơi đều được hết."
"Nhiều núi tuyết như vậy sao? Vậy hôm nay chúng ta ở núi Trường Bạch, ngày mai đến núi Tướng Quân, thế chẳng phải quá đã rồi sao?" Hạ Phác Chú đã sắp xếp xong hành trình học ăn chơi của mình sau khi cậu ta học đại học rồi.
Nhưng Tô Lâm Lang không chút tình cảm nôn ra một câu dập tắt ngọn lửa bừng cháy của cậu ta: "Khoảng cách của hai ngọn núi đó khoảng bốn nghìn cây số, lái máy bay cũng mất sáu, bảy tiếng, em muốn một ngày đến một ngọn núi, trừ khi lái máy bay chiến đấu."
Những người được sinh ra trên vùng đất chật hẹp này không thể tưởng tượng được một quốc gia có thể to lớn đến như thế nào.
Hạ Phác Chú và Băng Nhạn cũng đang nghĩ, khoảng cách gì mà lái máy bay mất tận sáu bảy tiếng, thế thì đất nước đó rốt cuộc rộng lớn như thế nào, nhưng bọn họ không thể tưởng tượng được nên cuối cùng từ bỏ.
Hứa Uyển Tâm lại nói: "Bay máy bay sáu, bảy tiếng cũng không hết chiều dài đất nước, vẫn còn núi tuyết, đồng cỏ, nghe nói còn có cả rừng mưa nhiệt đới, chẳng trách báo chí nói rằng đại lục thích hợp để đi du lịch."
Nhưng bỗng nhiên bà nhớ tới Hạ Phác Hồng, lại cảm thấy khó chịu: "Cũng không biết đám Quách Thụy đã đưa hành lý đến chỗ A Hồng chưa, không biết nó ở Đại Lục sống có ổn không, hay là đã thích nghi được chưa nữa."
Trong lúc Tô Lâm Lang tăng tốc Hạ Phác Hồng không đeo tai nghe, tai bị ù, theo tối qua Trình Siêu gọi điện tới nói thì cậu ta còn phải nằm viện mấy hôm nữa mới có thể đến lớp.
Sợ Hứa Uyển Tâm lo lắng nên Tô Lâm Lang không nói cho bà biết.
Hôm nay đám vệ sĩ Quách Thụy mang đồ dùng hằng ngày của cậu ta tới bến cảng, đưa tới Đại Lục, cũng coi như cậu ta đã ổn định cuộc sống ở đại lục rồi.
Tô Lâm Lang đang định lên lớp, thì nhận được điện thoại của Hạ Phác Đình.
Cậu cả Hạ hỏi trước: "Hôm qua em ra ngoài hả, anh gọi điện thoại cho em nhưng mà ông nghe máy."
Hạ Trí Hoàn không muốn cháu trai đang ở bên ngoài còn phải lo lắng chuyện gia đình, nên không nói cho anh biết chuyện Tô Lâm Lang lái máy bay chiến đấu vượt biên.
Tô Lâm Lang cũng chưa muốn nói với chồng chuyện này.
Cô nói: "Em đưa Băng Nhạn và Phác Chú ra ngoài đi chơi."
Hạ Phác Đình à một tiếng rồi mới nói: "Anh ở bên này mua được mấy thứ ở phòng đấu giá, có phát quan, có bông tai, dây chuyền, còn có cả kẹp tóc, ghim cài áo, nơ bướm, anh sẽ mang mấy thứ này đến nước Anh, anh đã chụp ảnh hết rồi, đã gửi fax về công ty, em nhớ đưa cho mẹ để bà ấy xem xem, có thể phối với quần áo cho em không."
Anh đang nói tới trang sức mà Tô Lâm Lang dùng khi đến nước Anh.
Đừng thấy Cảng Thành chỉ là một nơi nhỏ bé chật hẹp, nhưng nó là thuộc địa giàu có nhất của nước Anh, cũng là thành phố nộp nhiều thuế nhất.
Năm nay nghề mại dâm ở Cửu Long lại dần dần phát triển trở lại, đám lợn da trắng lại bắt đầu tới lui ở Cảng Thành, lặng lẽ tìm thú vui khoái lạc.
Mà đám bộ đội ở trụ sở Cảng Thành của nước Anh, lại là một đám không có ranh giới cuối cùng, là một đám không có liêm sỉ và đạo đức.
Tô Lâm Lang là bà chủ của nhà giàu số một Cảng Thành, còn từng lên các trang báo lớn ở Châu Âu, nhưng phụ nữ ở Cảnh Thành có ấn tượng vô cùng xấu trong mắt người da trắng, cô phải tới nước Anh tham dự yến hội, đương nhiên không thể ăn mặc mộc mạc, nhất là đồ trang sức phải long trọng sang quý.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận