Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 333:

.



Chương 333:
Băng Nhạn còn nhỏ, kỹ năng chơi đàn đương nhiên còn non nớt, nhưng có giáo viên đệm đàn violon giúp, hiệu quả tiết mục rất tốt.
Tiết mục kết thúc, mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Trương Mỹ Linh vừa vỗ tay vừa hỏi Tô Lâm Lang: “Bản nhạc Băng Nhạn đàn tên gì vậy, hay quá.”
Vợ Chủ tịch đứng dậy định rời đi, Tô Lâm Lang biết rõ còn hỏi: “Bà Trương có biết bản nhạc này tên là gì không?”
“Xin lỗi, tôi không biết, cô Tô hỏi người dẫn chương trình đi, tôi đang vội, xin phép đi trước.” Vợ chủ tịch nói.
Nhìn theo bóng dáng vợ Chủ tịch rời đi, Trương Mỹ Linh còn muốn xem biểu diễn, Tô Lâm Lang lại kéo bà ta rồi nói: “Đi, cháu đưa cô đi xem chuyện thú vị mà cháu đã nói.”
Vừa nãy cô nói muốn dẫn Trương Mỹ Linh đi xem chuyện này rất thú vị, Trương Mỹ Linh tưởng ý cô là màn độc tấu piano của Băng Nhạn.
Thật ra là không phải.
Hơn nữa chuyện thú vị kia còn có liên quan đến cậu con trai út Quý Đình Phong của bà ta.
Hai người ra khỏi chỗ ngồi, Trương Mỹ Linh đi theo Tô Lâm Lang tới hậu trường lễ đường lớn.
Băng Nhạn vừa mới xuống sân khấu, được Hạ Phác Chú kiệu trên cổ, đằng sau cậu ta còn có một đám học sinh, Quý Đình Phong cũng ở trong đó, một đám người chạy tán loạn ra khỏi lễ đường.
Thấy con trai chạy, Trương Mỹ Linh cảm thấy khó hiểu: “Cô Tô, sao chúng lại chạy thế, muốn đi đâu vậy?”
Tô Lâm Lang lại cười hỏi Trương Mỹ Linh: “Cô biết gần đây Đình Phong hay đọc sách gì ở nhà cháu không?”
Nói đến chuyện con trai và các bạn sẽ đọc sách gì, Trương Mỹ Linh cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì nhà phú hào thường chỉ bồi dưỡng một người thừa kế, những đứa con còn lại có thể làm những gì mình thích, người lớn không dạy dỗ nghiêm.
Tuy rằng bà ta vẫn luôn tận tình khuyên bảo, giáo dục con trai ít, nhưng mà bạn học của cậu ta đều là một đám ăn chơi trác táng, tụ lại với nhau trừ đua đòi máy ảnh ra thì chính là đòi nuôi chó và ngựa.
Đúng rồi, con trai bà ta còn thích đọc lén các loại sách báo đồi trụy.
Thế nên bà ta mới nhọc lòng, con trai cả đã hiểu chuyện, nhưng con trai út lại thành kẻ ăn chơi, bà ta lại chẳng có cách nào.
Bà ta cho rằng Tô Lâm Lang muốn chế giễu mình, rất là xấu hổ, kết quả Tô Lâm Lang lại nói: “Đọc sách lịch sử.”
Trương Mỹ Linh sửng sốt một hồi, lặp lại: “Con trai tôi đọc sách lịch sử ư?”
Lúc này một đám trẻ phần phật chạy tới dinh thự riêng của Chủ tịch, Tô Lâm Lang và Trương Mỹ Linh theo sát, thấy bà ta ngây người, cô lại nói: “Cậu ta thực sự rất chịu khó đọc sách lịch sử, hơn nữa bọn trẻ còn từng nói với tôi, hôm nay chúng muốn đưa ra một kiến nghị với Chủ tịch về cách dạy học, chắc là cô cũng muốn nghe chứ?”
Trương Mỹ Linh trợn tròn mắt, cách dạy học, chẳng lẽ con bà ta lại ngại trường học nghiêm khắc quá ư?
Một đám ăn chơi trác táng, trong mắt bà ta thì bây giờ trường học đã rất thoải mái rồi.
Lại nói, trường Công lập Ryde là do người Anh lập ra, giống như tất cả các trường học Anh khác, trong lúc Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm hiệu trưởng nhậm chức thì dinh thự riêng của người này sẽ được thiết lập ở cạnh trường, có một cánh cổng thông với trường học.
Lúc này một đám trẻ đã đi tới cửa nhà Chủ tịch.
Thấy Tô Lâm Lang cười cười, Trương Mỹ Linh cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng đi vào theo mà không nói gì thêm.
Vừa vào trong, bà ta đã thấy Hạ Phác Chú kiệu Hạ Băng Nhạn trên cổ, đang hỏi Chủ tịch Trương: “Ông Chủ tịch, ông có biết vừa nãy em gái cháu đàn bản nhạc gì không?”
Cái này Băng Nhạn biết, cô bé đột nhiên bị anh trai đưa tới đây, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Băng Nhạn nói to, lần này thì không nói lắp: “Anh, vừa nãy em đàn bài ‘Một dòng sông lớn’”.
Cô bé còn hát: “Sóng cuộn sông rộng, gió thổi hương hoa lúa đôi bờ. Nhà tôi ở trên bờ…”
Hôm nay chủ tịch Trương phải đón tiếp rất nhiều khách quý, hơn nữa toàn là nhân viên công vụ người Anh đi công tác tại đây.
Ông ta không biết vì sao đám trẻ lại chạy tới đây chỉ để hỏi tên một bài hát, bởi vì là con cái nhà giàu số một nên ông ta không thể không nể mặt, cười nói: “Bài hát này hay lắm, tiết mục của các cháu cũng rất tuyệt nhỉ.”
Tròng mắt Trương Mỹ Linh suýt thì rớt ra ngoài, bởi vì con trai bà ta tiến lên một bước rồi nói: “Ông cũng cảm thấy hay đúng không, đây là bài hát tiếng Trung của nước ta, nhưng vì sao chúng cháu chỉ có thể học bài tiếng Anh mà không thể học nó?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận