Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 456:

.



Chương 456:
Buổi tối hôm nay vợ chồng Hạ Phác Đình sẽ ở lại khách sạn.
Đêm vui vẻ, mọi người trong thành phố vui vẻ cả đêm nhưng cậu cả Hạ dưỡng chân nên đã lên giường nghỉ ngơi từ lâu.
Tô Lâm Lang ngồi ở ban công, nhìn thành phố Cửu Long đối diện đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa rực rỡ một lúc lâu.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, kết thúc kỳ nghỉ, Tô Lâm Lang làm chủ tịch có thể làm theo ý mình, cô nói họp thì phải họp, nói không đi thì sẽ không đi, nhưng cậu cả Hạ kiên quyết muốn đi làm, vừa kết thúc kỳ nghỉ xong, buổi sáng còn có hội nghị thường kỳ.
Hơn nữa hôm nay là tròn một tháng kể từ ngày anh phẫu thuật.
Thực ra Hạ Phác Đình cảm thấy anh đã khôi phục rất tốt, nhưng vì không muốn sau này đầu gối lại xảy ra vấn đề nên anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hôm nay anh còn phải đến bệnh viện kiểm tra đầu gối, chỉ cần bác sĩ nói có thể tự do vận động …Cậu cả Hạ nhìn vợ từ trên xuống dưới, thản nhiên thở dài, chỉ cần bác sĩ kết luận rằng đầu gối của anh có thể cử động, anh có xóa sự xấu hổ trước đây.
Bình thường Tô Lâm Lang không thích đi làm lắm.
Nhưng hôm nay cô cũng dậy sớm, và đột nhiên hỏi đến các khoản tiền hiện tại của Hạ Thị.
Hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị, cần ăn mặc lịch sự, Hạ Phác Đình đang mặc vest và thắt cà vạt.
Anh nói: “Có mười triệu, nhưng ngày 2 tháng 1 chúng ta sẽ ném hết ra ngoài, sao thế, em muốn dùng tiền à?”
Kiếp trước Tô Lâm Lang là một quân nhân, chỉ biết đánh giặc giết người, không biết làm gì khác, cô cũng không thích tiêu tiền, tiền trợ cấp sẽ được quyên góp hết cho trại trẻ mồ côi, quần áo cũng đều là đồng phục, quân trang.
Kiếp này ngoài việc thỉnh thoảng thưởng cho mật vụ ngầm Thủy Tử một chút phúc lợi thì tiền tiêu vặt cô cũng không sử dụng nhiều.
Nhưng hiện tại cô muốn tiêu tiền, hoặc nói đúng hơn là thời cơ đã chín muồi, cô chuẩn bị độc lập kiếm tiền, làm việc.
Cô nói: “Em cũng không muốn nhiều, khoảng bốn năm trăm vạn, anh không gom đủ được à?”
Cô gả cho người giàu nhất Hương Giang, lần đầu tiên muốn tự do sử dụng một khoản tiền, chẳng lẽ người chồng giàu có của cô không có sao?
Hạ Phác Đình còn tưởng cô muốn mấy nghìn vạn hoặc là một triệu.
Vừa nghe chỉ cần bốn năm trăm vạn, anh đeo đồng hồ lên tay và nói: “Chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi, không cần anh rồi,i nếu anh đoán không sai thì sắp có người đưa tới rồi…”
Anh đang nói thì điện thoại tình cờ reo lên, cắt ngang lời anh.
Là Hạ Trí Hoàn, ông ấy cũng đang ở khách sạn, chắc giờ này cũng mới vừa thức dậy nên bảo cháu dâu qua một chuyến.
Hạ Phác Đình sắp đi làm, lần này anh đặc biệt cẩn thận, bảo vợ đẩy mình ra khỏi cửa phòng khách, thảm trải sàn nên xe lăn khó đi, rõ ràng anh có thể đi được, nhưng lại không chịu đứng dậy, đợi hai vệ sĩ đến khiêng xe lăn.
Quay lại nhìn vợ khoác chiếc vest lớn của mình, đi vào phòng ông nội, anh thúc giục hai vệ sĩ: “Nhanh đưa tôi lên lầu.”
Anh gặp Hứa Thiên Hỉ cũng vội vàng hỏi: “Đã hẹn bác sĩ chưa sẽ không để anh chờ lâu chứ?"
Đáng tiếc Hứa Thiên Tỉ nào đâu biết gần đây anh họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức điều chỉnh lại thể trạng lấy lại sức trên giường.
Cậu ta giật mình: “Sao thế, anh họ, chân anh lại không ổn à?”
Hạ Phác Đình vừa nghe đã biết cậu ta quên hẹn bác sĩ rồi, tức giận nghiến răng: “Hôm nay mới kết thúc kỳ nghỉ trở lại, bác sĩ đều rất bận, em còn không chạy nhanh đi hẹn bác sĩ đi?”
Hứa Thiên Hỉ đang định chạy, Hạ Phác Đình lại hỏi: “Anh bảo em đấu giá hộ anh thứ gì, em cũng quên rồi à?”
“Cái gì vậy?” Hứa Thiên Hỉ vừa dứt lời đã nhớ ra đó là cái gì, Hạ Phác Đình nhìn trúng một món đồ cổ mới lên kệ của Sotheby’s, bảo cậu ta đi đấu giá về, cậu ta về nhà nghỉ dưỡng, nên quên mất.
Nhìn thấy anh họ đang nghiến răng, cậu ta đẩy xe lăn bỏ chạy: “Anh mau đi họp đi, em sẽ đi hẹn bác sĩ ngay, thứ đó em cũng sẽ đi đấu giá ngay, anh yên tâm, thứ đó ngoài anh ra, không ai khác muốn lấy, nó chắc chắn sẽ bị bán đấu giá thất bại, em đi đến nhà đấu giá đây.”
“Sao còn không chạy nhanh lên?” Hạ Phác Đình lại hét lên.
“Vâng vâng vâng, em đi ngay!” Hứa Thiên Hỉ nói xong, chạy đi dưới ánh mắt như tử thần của anh họ!
Nói về Tô Lâm Lang bên kia.
Cô muốn hỏi chồng một khoản tiền, anh nói sẽ có người mang đến cho cô sau, rồi nói phải đi làm.
Bốn năm trăm vạn đó không phải là một số tiền nhỏ, ai sẽ mang đến cho cô chứ?
Vì ông cụ vội vàng gọi cô nên cô khoác một chiếc áo vest của Hạ Phác Đình rồi vội vàng đến phòng ông cụ..
Vừa vào cửa, cô đã gặp anh em Hạ Phác Húc.
Nhìn thấy Tô Lâm Lang đi vào, Hạ Phác Húc hớn hở gật đầu: “Chào chị dâu, buổi sáng tốt lành!”
Hạ Phác Chú nói muốn cho Tô Lâm Lang một bất ngờ, cậu bé nói: “Chị dâu chắc không ngờ được, anh trai Phác Húc của em tự nhiên lại chủ động quay về nông trường, chính hôm nay, anh ấy sắp đi rồi, một lát nữa tài xế sẽ đến đón anh ấy.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận