Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 702:

.



Chương 702:
Hiện nay tàu chiến của Vương quốc Anh neo đậu khắp nơi trên vùng biển Đông Nam Á, nhờ vào lượng tàu chiến khổng lồ này mà vương quốc Anh có thể vận chuyển vũ khí đi bán ở Châu Á và gây chiến khắp nơi, nhưng quân đội Đại Lục muốn bán vũ khí thì lại gặp khó khăn.
Cả hai lần quân đội Đại Lục có thể bán vũ khí thành công đều là ông tư Viên đã vận chuyển hàng bằng tuyến đường buôn lậu.
Bọn họ muốn sử dụng tuyến đường của người ta tất nhiên không thể phá việc làm ăn của người ta được.
Vả lại, nước quá trong thì không có cá, những kẻ đam mê cờ bạc trên đời nhiều vô kể, ngày cả thần tiên cũng không thể ngăn bọn họ bài bạc được.
Kinh doanh sòng bạc trên vùng biển quốc tế là cách tốt nhất để tránh thoát chế tài pháp luật của các quốc gia, hơn nữa các ông lớn của sòng bạc đều làm việc trong quân đội Đại Lục, như vậy tốt hơn dựa dẫm vào các nước Đông Nam Á, nước Mỹ và Vương quốc Anh nhiều.
Càng nghĩ Trình Siêu càng thấy cách này rất tốt, anh ấy vỗ đùi và nói: "Phác Đình, hèn gì cậu có thể trở thành người giàu nhất, nít ai có được tầm nhìn và biết cách bố trí cục diện như cậu."
Anh ấy đứng lên rồi nói thêm: "Mọi người từ từ ăn tôi tự bắt xe đi lấy kiếm là được, không làm phiền mọi người nữa."
Tô Lâm Lang vừa định lên tiếng, Hạ Phác Đình đã gọi Tống Quảng Vũ tới: "Anh về nhà lấy kiếm với anh Trình đi."
Trình Siêu đi nhanh như chớp, giống như đang chạy trốn vậy.
Hạ Phác Chú ra hiệu cho nhân viên phục vụ dọn ghế dựa và đĩa thức ăn xuống, nghệ sĩ đàn dương cầm và nghệ sĩ đàn violon đang diễn tấu ca khúc đang hot mấy năm nay. Ánh đèn xung quanh tối dần, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trên bàn. Khi thức ăn được bưng lên, Tô Lâm Lang mới phát hiện, trên ly thủy tinh có rất nhiều hình những đứa bé bụ bẫm được vẽ bằng bút đánh dấu. Lúc ánh đèn xung quanh vụt tắt, cô nhìn thấy hình vẽ những đứa bé đang làm các hành động khác nhau, như là nắm tay, mỉm cười hay bĩu môi.
Bầu trời tối đen như mực, trên sân golf ngoài cửa sổ, trừ đèn led năng lượng mặt trời cắm dưới đất còn có đèn hình cánh hoa, trăng lưỡi liềm và hình trái tim, chúng lấp lánh hệt như những ngôi sao nhỏ.
Toàn bộ không gian xung quanh giống như khung cảnh trong truyện cổ tích.
Cộng thêm tiếng nhạc du dương đang vang vọng, dù là ai cũng sẽ thích khung cảnh này.
Tô Lâm Lang bật thốt: "Anh à, đẹp quá!"
Sau đó, cô lại tỏ vẻ hơi tiếc nuối: "Đáng lẽ chúng ta nên dẫn Băng Nhạn theo, để con bé cũng được ngắm."
Hạ Phác Đình đứng lên và ngoắc tay: "Phía ông tư Viên còn có một vấn đề rắc rối, em lại đây, anh nói cho em nghe."
Tô Lâm Lang cho rằng chồng mình có chuyện quan trọng muốn nói, cô ngẩng đầu hỏi: "Hả?"
Cậu cả Hạ ngồi ở phía đối diện nắm chặt kẹp cà vạt, đề phòng nó rơi vào đồ ăn, sau đó anh khom lưng, ghé sát vào người vợ. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, bất ngờ thổi hơi nóng vào tài cô rồi cắn vào vành tai Tô Lâm Lang. Đúng vậy, anh không chỉ cắn mà còn cắn mạnh.
Tô Lâm Lang bị đau, vội vã che lỗ tai lại, nhướng mày nhìn anh: "Anh!"
Lúc này,sau lưng Hạ Phác Đình có hai vệ sĩ thân cận của anh, nhân viên phục vụ của nhà hàng và giám đốc sân bóng, tất cả đều là người của anh.
Anh cầm dao cắt bít tết trong tay, nghiêm túc nói: "Hôm nay không bàn chuyện công việc nữa, tập trung ăn cơm thôi."
Lúc hai người đang im lặng ăn cơm, Hạ Phác Đình bất ngờ lên tiếng: "Chắc là em không thích khiêu vũ đúng không?"
Anh không đợi Tô Lâm Lang trả lời mà nói tiếp: "Em cũng không muốn anh dạy em đúng không?"
Có lẽ Hạ Phác Đình đang nói về điệu Waltz, đây là điệu nhảy được du nhập từ phương tây. Thật ra Tô Lâm Lang biết nhảy điệu này, bởi vì các cô gái ở nông trường rất thích nhảy điệu này. Cô đã từng xem họ nhảy nên đã ghi nhớ và biết cách nhảy.
Thế nhưng cô vừa định nói với chồng rằng hay là bọn họ nhảy thử một bản thì lại thấy anh chồng giàu có của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, rầu rĩ thở dài.
Tuy anh không nói, nhưng nhìn ánh mắt u sầu của anh, Tô Lâm Lang chợt hiểu rõ tại sao trên tường lại dán đầy ảnh của trẻ con.
Rõ ràng người đàn ông còn chưa hết hy vọng, vẫn thầm mong cô sẽ sinh cho anh một cặp song sinh long phượng.
Hạ Phác Đình nghĩ hay thật đấy!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận