Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 524:

.



Chương 524:
Nói về bên Hạ Phác Đình trước.
Theo anh báo cảnh sát, nói số vàng dự trữ trị giá một tỷ của chính phủ đã bị buôn lậu, đồn cảnh sát quận Tây lập tức đồng ý xuất cảnh.
Đội trưởng đội Phi Hổ là Mạch Gia Câu cũng hứa hẹn, là sẽ tới đó ngay lập tức.
Nhưng người tới nhanh nhất là Tiền Phi Long, khoảng tầm năm phút là anh ta đã dẫn người chạy tới bến tàu.
Đương nhiên, anh ta đến nhanh như vậy là có nguyên nhân.
Trước khi xuất phát Tô Lâm Lang đã gọi điện thoại cho anh ta, cố ý hỏi anh ta là trên tàu của Tiền Mễ Lị mang theo gì.
Tiền Phi Long mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, đúng lúc anh ta dẫn đội tuần tra ở gần đó, nên chạy tới trước tiên.
Nghe nói chị anh ta liên quan đến buôn lậu, hơn nữa còn là vàng dự trữ trị giá một tỷ, đương nhiên anh ta phải phủi sạch trách nhiệm cho mình trước: “Phác Đình, việc này tôi thật sự không biết. Cậu hiểu tính tình của tôi mà, nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không để cho chị ấy rời cảng.”
Bởi vì Hạ Phác Hồng tò mò muốn xem chị dâu làm thế nào để AK nổ tung, nên ngay cả mạng nhỏ cũng không cần, chuẩn bị nổi điên.
Cậu ta lại khá quen thuộc với cấu tạo của hạm tàu, bèn nói: “Anh cả, em và chú Tiền lên tàu trước nên em cũng biết đôi chút. Có lẽ hiện tại chị dâu đang ở tầng ba, chỉ cần có thể lên tàu, em có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được chị dâu.”
Tiền Phi Long là người biết rõ cấu tạo và trang bị vũ lực trên tàu nhất, cũng sợ Hạ Phác Đình hoài nghi mình, lại cho rằng Hạ Phác Đình nhát gan, không dám lên tàu trước, bèn dứt khoát bắt tay. Tháo súng xuống, đưa cho Hạ Phác Hồng, sang tay rồi lại đưa súng tự động chuyên dụng mà đội Phi Long phân phát cho thuộc hạ của mình.
Lúc này mới nói: “Bởi vì đi Châu Phi, tất cả trên chiếc tàu kia toàn là hỏa lực nặng, hơn nữa tất cả đều là quân nhân Anh xuất ngũ. Nếu cậu không muốn cô Tô bị thương thì hãy để cho em trai cậu đi theo tôi. Hai chúng tôi cùng lên tàu, như vậy được rồi chứ?”
Sau đó lại nói: “Cậu yên tâm, chỉ cần trên tàu thật sự là vàng do chính phủ dự trữ, trừ khi tôi chết, nếu không người ở trên tàu đừng hòng chạy thoát.”
Hạ Phác Đình không có đồng ý với anh ta, mà nói: “Đợi một lát nữa, Mạch Gia Câu và Lữ Tra Đức lập tức sẽ đến.”
Tiền Phi Long buông tay: “Tôi biết.”
Lại nói: “Phác Đình, tôi vừa mới đến đội Phi Hổ mới mấy tháng, còn chưa có bản lĩnh một tay che trời.”
Hạ Phác Đình mím môi một lát, vẫn nói: “Không được, đợi thêm 14 phút nữa.”
Không nói đến chuyện Hạ Phác Hồng đã sốt ruột đến độ phát điên, Tiền Phi Long cũng có chút bốc hỏa.
Anh ta nói trước: “Phác Đình, cô Tô đang ở trên tàu, có phải cậu điên rồi không, mà còn muốn đợi thêm nữa.”
Lại nói: “Tôi vừa đến đội Phi Hổ đã sửa đổi lệnh của chính phủ, đắc tội với rất nhiều cấp trên, toàn bộ đồn cảnh sát đều ước gì tôi lập tức cút đi. Dưới tình huống như vậy, cậu cho rằng tôi còn dám thiên vị cho chị tôi sao? Tôi không muốn sống hay không muốn làm việc nữa?”
Không nói đến chuyện Tiền Phi Long có muốn giúp chị anh ta hay không.
Cho dù anh ta có muốn, anh ya cũng không giúp được. Bởi vì anh ta vừa đến đội Phi Hổ đã trắng trợn sửa chữa lệnh chính phủ, còn tăng cường tuần tra biên giới, bắt một nhóm lớn cảnh đội có liên quan, cho nên có thể nói hiện tại anh ta ở đồn cảnh sát như cái đinh trong mắt cấp trên.
Anh ta sốt ruột, là bởi vì anh ta muốn lên tàu sớm, để xác định mọi chuyện, cũng lựa chọn xem thử nên giúp chị anh ta hay là Tô Lâm Lang.
Nói tóm lại, anh ta là cảnh sát, không đứng về phía bất cứ ai, chỉ đứng về phía pháp luật.
Mà chỉ cần đứng về phía pháp luật, anh ta chính là người công bằng nhất.
Anh ta giải thích thêm: “Theo tôi được biết trên tàu có 15 khẩu AK, chỉ có một mình cô Tô, cậu thực sự nghĩ cô ấy có thể xử nổi sao?”
Hạ Phác Đình toát mồ hôi dày đặc, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đợi thêm 12 phút nữa.”
Tiền Phi Long thật sự cảm thấy khó hiểu, gạt Hạ Phác Đình ra, muốn đi lên: “Đợi thêm một phút rồi lại thêm một phút nữa, tôi thấy cậu thật sự điên rồi.”
Ai ngờ anh ta vừa muốn đi, Hạ Phác Đình đột nhiên rút súng, nhắm thẳng vào trán anh ta: “11 phút.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận