Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 495:

.



Chương 495:
Kết hợp với nội dung cốt truyện gốc, Tô Lâm Lang suy đoán đại khái là CIA vẫn luôn để mắt đến quá trình nghiên cứu khoa học của cậu ta, đợi cậu ta gia nhập BNSS, bị bắt ở Cảng Thành rồi hớt sạch thành quả nghiên cứu của cậu ta luôn.
Mà hiện giờ mỗi một hành động của Hạ Phác Hồng đều như đang chơi đùa trên lưỡi dao, cơ mà cậu ta còn chơi một cách rất vui.
Hứa Uyển Tâm là một họa sĩ nên đương nhiên là hiểu những bản vẽ. Sơ hở quá, Tô Lâm Lang không muốn bà để ý thấy nên dọn dẹp hết chúng đi, nói với bà: "Mẹ đi gọi xe đi, con tắm xong thì chúng ta đi luôn, đến sơn trang ăn tết."
Thật ra Hứa Uyển Tâm cũng không thích đi máy bay lắm, bà cứ sợ cái thứ đó rơi từ trên trời xuống nên cũng chịu sắp xếp đi xe.
Tô Lâm Lang vừa cất bản vẽ vào trong tủ thì Hạ Phác Chú xông tới: "Chị dâu, sao chúng ta không được đi máy bay chứ?"
Hạ Phác Đình vừa mới đánh răng xong, nghe vậy thì đáp: "Vì chị dâu em thức đêm làm việc nên không tỉnh táo cho lắm."
Hạ Phác Chú đang bừng bừng khí thế vì tưởng ba mươi tết này được đi máy bay, giờ không được đi thì đương nhiên là không vui, nhưng cậu lại không dám nhõng nhẽo với chị dâu. Thế là cậu đành bĩu môi, nói: "Anh cả thật là, chủ tịch của Hạ Thị là chị dâu em, lái máy bay cũng là chị dâu em, giờ thì hay rồi, chị ấy còn phải tăng ca nữa, thế thì nhà ta cần anh làm quái gì?"
Thằng em trai điên khùng có thể khiến cả nhà nổ tung bất cứ lúc nào, cậu cả Hạ hôm qua không những không được ôm vợ yêu ngủ mà còn phải tắm nước nóng, đang dỗi đây, bị thằng em ranh con châm chọc thẳng vào điểm yếu thế này sao mà anh không giận cho được?
Đương nhiên, anh có cách trị thằng em. Anh lấy hai bao lì xì to ra, đưa hết cho Băng Nhạn: "Chúc mừng năm mới!"
Đây là bao lì xì còn thừa sau khi phát cho nhóm quản lý, bên trong là chi phiếu một nghìn đồng từ ngân hàng Chartered, mỗi bao có mười tờ. Băng Nhạn mở ra xem, xuýt xoa: "Wow, mười nghìn lận, chúc anh cả năm mới phát tài phát lộc, vạn sự như ý!"
Hạ Phác Chú vội vàng xoa tay, đi theo đuôi nịnh hót anh cả: "Chúc mừng năm mới anh cả ạ, chúc anh làm ăn phát tài."
Hạ Phác Đình cũng rút hai bao lì xì ra đưa cho cậu ta, nhưng khi Hạ Phác Chú đắc ý mở ra thì thấy có mỗi hai mươi đồng.
Hai mươi... đô la Cảng!
Xỉu cái đùng!
...
Gần sang năm mới, Tô Lâm Lang cất hết những thứ Hạ Phác Hồng mang về vào két sắt, khóa lại.
Chuyện này thì cô định đợi một thời gian, qua mồng một rồi bàn với nói với Hạ Trí Hoàn.
Nhưng Quách Thụy là vệ sĩ của ông cụ, đương nhiên là có thể nói ngay chuyện với ông trong buổi sáng.
Chuyện này nguy hiểm đến mức nào chứ?
Nếu Tô Lâm Lang không phản ứng nhanh thì khi ấy đã phải lái máy bay đến sân bay đón người rồi.
Nếu cô không có phi tiêu gỗ, thậm chí, nếu không nhờ Tiền Phi Long muốn năm mới suôn sẻ mà bỏ qua cho nhà họ Hạ thì cục diện nhà họ Hạ phải đối mặt hôm nay sẽ là: Bị cảnh sát Hoàng gia đuổi tận giết cùng, bắt đầu vào cục cảnh sát để điều tra.
Hạ Trí Hoàn suýt tức đến phát bệnh tim, đuổi hết người giúp việc ra ngoài để dạy dỗ cháu trai tại chỗ.
Đến khi Hứa Uyển Tâm vui vẻ đến sơn trang, muốn cưng nựng yêu thương con trai thì nghe thấy tiếng quát: "Thằng mất dạy!"
Đương nhiên là Hạ Trí Hoàn đang mắng Hạ Phác Hồng: "Còn không khiến người ta bớt lo hơn Phác Húc, so với cháu, Phác Húc là đứa ngoan nhất trên đời!"
Hứa Uyển Tâm vừa định vào thì nghe Hạ Phác Hồng to tiếng cãi lại: "Chính miệng ông bảo nhà ta không thiếu tiền, chúng ta có thể phát triển đam mê tùy thích. Cháu chỉ làm thứ cháu thích mà thôi! Hay ông muốn bảo thà là cháu ăn chơi, cờ bạc?"
Số tiền cậu ta tiêu mỗi năm còn nhiều hơn nhóm cậu ấm bình thường chơi bời, cờ bạc, nâng đỡ gái gú.
Mà cờ bạc, chơi bời cũng không liên lụy đến gia đình ngồi tù cùng.
Hạ Trí Hoàn nói: "Chọn Đại Lục hoặc Vương quốc Anh đi, ông nội liên lạc giúp cháu, không thì phải ngưng ngay lập tức!"
Quyết định này của ông cụ Hạ là đúng.
Nghiên cứu phát minh vũ khí phải dựa vào chính phủ, nếu Hạ Phác Hồng thật sự muốn làm thì phải chọn một chính phủ để đầu quân.
Vương quốc Anh và Trung Quốc Đại Lục là hai lựa chọn tốt nhất hiện giờ.
Ông cụ Hạ cũng đã cho cậu ta được tự do nhất có thể, để bản thân cậu ta chọn rồi.
Tô Lâm Lang cũng muốn nghe suy nghĩ thật sự của Hạ Phác Hồng nên dừng trước cửa.
Hứa Uyển Tâm định vào nhà thì nghe Hạ Phác Hồng cười lạnh một tiếng: "Cháu xin kiếu! Ông nội, Vương quốc Anh đó, chúng cháu gọi là bọn da trắng! Chỉ là một cái chính phủ rác rưởi mà thôi! Còn Đại Lục á hả? Còn rác rưởi hơn cả Anh nữa. Chẳng phải ông đã nói đến cả cậu của chị dâu còn phải lưu vong đến Nhật, còn mẹ chị ấy đã chết thế nào..."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận