Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 149:

.



Chương 149:
Chưa đến năm chín bảy, lòng người hoảng loạn, hơn nữa Tô Lâm Lang rất ít khi nói chuyện ở nông trường, nhưng sau khi tới Cảng Thành, cô nói lưu loát tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tinh thông mọi thứ về dao về súng, một sát thủ tàn ác như vậy, mà một mình cô có thể đánh bại.
Hạ Trí Hoàn cùng đường bí lối, hơn nữa tin tưởng thái độ làm người của cha cô, cho nên ông ấy kiên định tin tưởng cô, giao mọi thứ cho cô.
Nhưng Hạ Phác Đình không giống vậy, anh không được cha cô cứu, ngây người nửa tháng ở Đại Lục, anh thương hại người nghèo, cũng hết sức giúp đỡ bọn họ, cũng cho rằng Đại Lục là một nơi đáng đầu tư, mà khi cô bỗng thay đổi mạnh mẽ, có năng lực cao, anh khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ cô có phải là gián điệp quân đội Đại Lục phái tới hay không, ẩn núp ở nhà anh, thăm dò của cải của gia đình anh, sau đó đến thanh toán, trở về sung công, muốn làm chủ nghĩa cộng sản.
Vậy nên mặc dù anh kiên định đứng về phía Đại Lục, nhưng anh càng lo lắng tương lai sau này của Hạ Thị, anh lo lắng Hạ Thị sẽ bị cô nộp sung công, quốc hữu hóa, biến thành một doanh nghiệp nhà nước.
Loại chuyện này nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể đợi đến năm một nghìn chín trăm chín mươi bảy.
Mà chính sách sau này, một quốc gia hai chính quyền, bắt đầu từ năm tám mươi hai.
Bây giờ người Cảng Thành hoài nghi, lo lắng, là khó tránh khỏi.
Nhưng đợi đến khi thống nhất, bọn họ đương nhiên sẽ tin tưởng Đại Lục, tin tưởng đất nước.
Tô Lâm Lang đặt khửu tay của cậu cả Hạ lên giường, cô cởi quần áo, muốn đi tắm rửa.
"Em gái?" Hạ Phác Đình gọi cô.
Từ trước đến nay Tô Lâm Lang không hề ngượng ngùng, vì chế ngự bọn cướp, cô có thể cởi sạch quần áo bên ngoài, ở trước mặt chồng mình đương nhiên không có gì phải che giấu, cô vừa cởi quần áo vừa nói: "Sao thế?"
Đầu gối cậu cả Hạ bị thương nghiêm trọng, chỉ cử động nhỏ là sẽ đau, lúc này anh nằm cong đầu gối, nói: "Phác Chú đã mười bốn tuổi, bạn học của nó cũng không phải trẻ con, gặp bọn họ, không cần đối xử như trẻ con, em phải cẩn thận, bọn họ sẽ bắt nạt em."
Thì ra là anh đang lo lắng chuyện cô đi họp phụ huynh.
"Em sẽ." Tô Lâm Lang nói xong, cô cởi nội y, xoay người đi vào phòng tắm.
Dáng người cô không quá cao, nhưng đôi chân lại rất dài, vòng eo nhỏ nhắn, cả người không có một vết sẹo nào, lồi lõm có đủ, hơn nữa bóng lưng, quả thật không gì sánh được.
Cậu Hạ quay đầu đi, vẻ mặt ửng hồng giống như cô vợ nhỏ, anh nghe được tiếng nước thì chậm rãi uốn gối.
Được rồi, sau [lật đổ tư bản Hạ Phác Đình], hôm nay em gái lại một viết một khẩu hiệu lớn như vậy, [kiên quyết thực thi, một quốc gia hai chính quyền!]
Thảo nào bác sĩ nói không kiểm tra ra vấn đề gì, cũng không thể trách Tô Lâm Lang cảm thấy anh mù có hơi không bình thường.
Thật ra Hạ Phác Đình vẫn luôn có thể nhìn thấy, nhưng bởi vì máu tụ ở đáy mắt rất nhiều, khi vừa được cứu ra tình trạng mắt rất tệ, bây giờ thỉnh thoảng vẫn có máu tụ, gây cản trở dây thần kinh thị giác của anh, đôi khi anh sẽ bị mù tạm thời.
Nhưng hầu hết thời gian anh đều có thể nhìn thấy, hơn nữa trí nhớ của anh có thể ngược dòng trở lại khi Tô Lâm Lang vén tấm che tủ đá ra, nhận tiện lấy một khẩu AK nhảy vào từ cửa sổ.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ hình ảnh cô một tay cầm dao một tay cầm súng AK, gà trống ở khắp nơi trên mặt đất, gà mái thì kêu oang oác, cô đồng thời chĩa súng và dao vào đám bắt cóc, khiến bọn họ sợ hãi, chạy trốn vào trong phòng.
Khi đó anh trợn tròn mắt, giống như giờ phút này, đang nhìn bóng lưng của cô.
Ngay từ đầu anh không dám nói mình có thể nhìn thấy, bởi vì cho dù là Lê Hiến hay là Linda Tôn, đều có năng lực thâm nhập rất mạnh, mà anh bị thương nặng, tay trói gà không chặt, còn bị mù, như vậy mới có thể giữ được mạng.
Nhưng bây giờ, giống như Hứa Thiên Tỉ nói, Hạ Phác Đình cũng rất sợ em gái nhỏ.
Ở Đại Lục muốn khen một người, nghe nói lời ca ngợi cao quý nhất là: Một chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản xuất sắc.
Không thể nghi ngờ, em gái rất xứng với lời khen đó.
Nhưng cô lại mạnh mẽ như vậy, có năng lực, cho dù Hạ Phác Đình "mù", cũng không có quan hệ lớn.
Hạ Phác Đình đứng về phía thống nhất, đứng về phía Đại Lục, đương nhiên anh sẽ không hối hận, anh cũng biết bản thân tỏ rõ thái độ, thì sẽ gặp nhiều khó khăn và cản trợ ở mảnh đất này.
Dù sao người ở nơi này đều bị nô dịch hàng trăm năm, tư tưởng không phải có thể thay đổi một sớm một chiều.
Bây giờ Hạ Phác Đình vẫn chưa thể đứng dậy, là một phế nhân, nên tạm thời "mù" cũng được.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận