Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1036:

.



Chương 1036:
Hứa Uyển Tâm ngồi bệt xuống đất, Hạ Phác Húc thì hưng phấn chạy tới ôm chầm lấy anh mình.
Quản gia Lưu đi đứng không thuận tiện vừa chào hỏi các bác sĩ, đặng tiễn họ về, vừa dẫn theo người hầu thu dọn hành lý đâu ra đấy, chuẩn bị cho chuyến đóng quân trường kỳ ở bệnh viện.
Hạ Phác Đình giãy ra khỏi cái ôm của Hạ Phác Húc, hoang mang nhìn vợ mình bận trước bận sau. Mãi tới khi bà lại gần, nắm lấy tay ông: "Đi thôi anh, tới bệnh viện nào!"
Tính ra thì, hai người họ kết hôn tận mười mấy năm, hầu hết các cặp vợ chồng khác, khi tới độ tuổi này, nghe đồn tình yêu đã biến thành tình thân, quan hệ giữa cả hai cũng trở nên quen thuộc lại xa lạ.
Nhưng Hạ Phác Đình và Tô Lâm Lang lại không giống vậy.
Trong mắt ông, bà mãi mãi giống như cái ngày cầm dao xông vào ổ cướp, xinh đẹp, mạnh mẽ, khiến cho kẻ luôn bị giam cầm trong giáo điều như ông phải ngước nhìn, tán thán.
Nếu tới ngày dự lễ, bác sĩ bảo sức khỏe của ông cụ không tốt, không thể tham dự, vậy phải làm sao?
Có lẽ Hạ Phác Đình chỉ biết khuyên nhủ, dặn ông nội hãy yêu quý cơ thể. Nhưng Tô Lâm Lang không như vậy, mà thay vào đó là cầm dao đi cướp người. Với ông cụ, thái độ này của bà còn hiệu quả hơn cà thuốc và phẫu thuật.
Bởi vì dự lễ là tâm niệm của ông cụ, ông ấy sợ bản thân có thể may mắn sống sót, lại không tới được hiện trường. Tô Lâm Lang không giúp ông ấy gỡ nút thắt này, nhưng bà có thể vung đao, chém đứt đôi khúc mắc đó.
Chỉ còn một tháng nữa, mặc dù không ai biết trước được liệu bệnh tình của ông cụ có chuyển biến xấu hay gì không, nhưng vào thời điểm hiện tại, cô em gái xuất thân từ nông trường với tài năng chém mía thần sầu của Hạ Phác Đình đã dùng một dao, dứt khoát chém đứt đường núi quanh co khúc khủy, mang tới hy vọng cho ông.
***
Sức khỏe của ông cụ chuyển biến xấu, tất nhiên phải gọi điện báo cho Phác Chú, Băng Nhạn và Hạ Mặc một tiếng, bảo họ mau mau quay về. Thế nên trên đường tới bệnh viện, Tô Lâm Lang lần lượt liên lạc với từng người. Xong xuôi, bà mới gọi cho Hạ Phác Hồng.
Hai bên vừa kết nối thành công, Hạ Phác Hồng lập tức liến thoắng: "Chị dâu, em đã chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống rồi, giờ em sẽ bơi qua đó, chị đừng phái du thuyền tới đón em, bắt mắt lắm, chỉ cần lái một chiếc thuyền nhỏ đứng chờ em ở ngay biên giới là được."
Hiện tại, nếu Hạ Phác Hồng muốn quá cảnh, vậy chỉ còn một cách duy nhất là bơi qua biên giới, nhập cư trái phép, nhưng hiển nhiên không thể làm thế.
Tô Lâm Lang mở miệng: "Phác Hồng, chị từng hỏi em rằng tại sao em lại cực khổ tham gia huấn luyện quân sự, cố gắng vượt qua trong lần đầu tiên tới vậy, lúc đó em nói vì muốn ông nội nhìn thấy em, tự hào vì em, có đúng không?"
Hạ Phác Hồng thở dài, cất giọng nghẹn ngào: "Thật ra là vì muốn để cha em nhìn thấy."
Cha anh ta - Hạ Chương, người duy nhất trên thế giới luôn tin tưởng anh ta vô điều kiện, không chỉ lén cả nhà liên tục chuyển tiền cho anh ta, mà còn ủng hộ anh ta tạm nghỉ học, chuyên tâm gầy dựng sự nghiệp. Có thể nói, ông ấy là người đối xử tốt với anh ta nhất trên đời, tiếc là đã không còn cơ hội gặp lại nữa.
Về phần Hạ Trí Hoàn, khi ông ấy nổi giận sẽ la hét đòi đốt sạch toàn bộ tài liệu của anh ta, nhưng cũng chính ông ấy là người đã âm thầm mạo hiểm che giấu tài liệu giúp anh ta; lúc anh ta ương bướng, phạm lỗi, ông ấy sẽ gọi vệ sĩ tới trừng phạt anh ta, đánh anh ta, nhưng tới nửa đêm lại âm thầm lẻn vào phòng, ngồi xuống bên giường, nắm tay anh ta ca thán, hỏi ông trời xem rốt cuộc mình phải giáo dục con trẻ thế nào mới đúng.
Dạy trẻ là một công việc không hề dễ dàng.
Con cái nhà giàu có lại càng khó bảo.
Thế nên nước Hoa mới có câu châm ngôn: Không ai giàu ba họ.
Từ nhỏ, Hạ Phác Hồng đã sống trong giàu sang, luôn tự do, phóng khoáng và thường chỉ nghĩ tới bản thân mình. Đây là lần đầu tiên anh ta muốn báo hiếu cha mẹ, ông bà, muốn làm gì đó để họ vui lòng, muốn họ thấy tự hào về mình.
Nếu ngay tại thời điểm quan trọng này, ông nội lại ra đi, anh ta thật sự không chấp nhận nổi.
Vì vậy anh ta mới tính bất chấp tất cả chạy về.
Nhưng Tô Lâm Lang lại bảo: "Chị có thể bảo đảm với em tình trạng của ông nội vẫn đang rất tốt, nhất định ông ấy sẽ dự lễ "trở về", thế nên đừng nghĩ tới chuyện vượt biên nữa, quay về huấn luyện đi, tuy chỉ là công binh, nhưng chị đoán quy định khảo hạch cũng rất nghiêm ngặt, đúng không? Phác Hồng à, đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, đừng ép chị phải dạy dỗ em."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận