Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 109:

.



Chương 109:
Hạ Phác Chú cũng không kém, là một thiếu niên có làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú.
Hôm nay cậu ta không còn nóng nảy như thường ngày, nhìn còn rất ngoan, thấy Tô Lâm Lang, cũng chủ động gọi: "Chào chị dâu."
Cậu ta còn nói: “Tôi nghe mẹ nói, là chị cứu anh cả, cảm ơn chị."
Sau đó cúi đầu: "Chuyện trước đó, sorry, là tôi không đúng!"
Mặc dù không biết cô cứu người ra bằng cách nào, nhưng cô cứu anh cả cậu ta, cậu ta sẽ thừa nhận chị dâu cả này.
Hạ Phác Chú bảo người hầu đưa chiếc hộp đã được đóng gói cho cô, cậu ta nói: "Đây là bánh quy tôi và cô Gia Kỳ làm, cho chị dâu và anh cả ăn."
Tô Lâm Lang nhận lấy cái hộp, cô nói: "Không có đậu phộng đó chứ, tôi bị dị ứng đậu phộng."
Hạ Phác Chú ngây ngốc nhìn người giúp việc: "Bên trong có đậu phộng không?"
Người giúp việc sửng sốt, nói: "Đây là cô Gia Kỳ làm, tôi cũng không biết."
Hạ Phác Chú ngẩng đầu nhìn thấy chị dâu đang cười tủm tỉm nhìn mình, cậu ta thẳng cổ: "Được rồi tôi nói dối, là cô Gia Kỳ nướng."
Cậu ta nghĩ thầm, bà cô miền Bắc này rất hung dữ, xảo quyệt, chắc hẳn cô sẽ truy hỏi.
Tô Lâm Lang thấy băng gạc trên cổ tay tinh tế của chàng trai, cô hỏi: “Cậu bị thương?"
Hạ Phác Chú nhướng mi: "Bác Lưu dừng việc điều trị cho tôi, tôi có chứng rối loạn lưỡng cực, sẽ tự hại mình, chị không biết?"
Cậu ta cố ý dơ cổ tay lên: "Là tôi tự cắt, một nhát dao rất dài, nếu chị không ngại, tôi tháo băng gạc ra cho chị xem."
"Xem ra không thể dừng trị liệu được, có cần thuê bác sĩ tâm lý cho cậu không?" Tô Lâm Lang nói xong, ý bảo Hạ Phác Chú đi theo mình, đi thẳng đến vườn sau tư nhân rộng rãi.
Nơi đây có mặt cỏ xanh mướt, kéo dài đến rìa vách núi, có một cái đình nghỉ mát nhỏ trên bãi cỏ.
Sợ có người sẽ ám sát, trong lúc Hạ Phác Đình nằm viện, nơi này có vệ sĩ canh chừng hai mai tư trên hai mươi tư giờ.
Không thể không nói, quyền lực chính là thứ tốt nhất, Hạ Phác Chú cũng biết bây giờ chị dâu là gia chủ, cậu ta nắm cổ tay quấn băng gạc của mình, ngoan ngoãn khiến Tô Lâm Lang không thể tin được: "Chị dâu, tôi quen cách điều trị của cô Gia Kỳ hơn."
Thậm chí, lúc trước cậu ta cũng hy vọng cô Gia Kỳ có thể làm chị dâu cả của mình, cho nên cậu ta mới ác liệt với chị dâu mới đến từ Đại Lục như vậy.
Tô Lâm Lang không đồng ý cũng không từ chối, cô chỉ hỏi: "Bây giờ cô Gia Kỳ vẫn đang ở nhà chúng ta?"
Hạ Phác Chú nghẹn họng, người giúp việc tiến lên nói: "Đúng vậy, cô Gia Kỳ là bác sĩ tâm lý của cậu tư và bà hai, ông hai mời, cô ấy vẫn luôn ở nhà họ Hạ!"
Người giúp việc nhấn mạnh ba chữ nhà họ Hạ.
Tô Lâm Lang nói: "Tôi sẽ điều trị bệnh tâm lý cho cậu tư, nếu bà hai nguyện ý, tôi cũng có thể, thông báo với cô Gia Kỳ, hợp đồng của cô ta đã hết, lập tức dọn ra khỏi nhà tôi, còn nữa, nếu không phục thì bảo cô ta tới tìm tôi."
Người giúp việc sửng sốt, Hạ Phác Chú lại mở to miệng, hơn nửa ngày mới nói: "Bác sĩ tâm lý cần phải có giấy chứng nhận, chị có không?" Cậu ta lại nâng tay lên: "Tôi sẽ tự hại bản thân."
Người giúp việc bổ sung: "Bà cả cũng từng hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý khác, một khi tùy tiện dừng trị liệu, rất có thể cậu tư sẽ có khuynh hướng tự sát."
"Thích tự hại bản thân, không khống chế được, hơn nữa có thể sẽ tự sát?" Tô Lâm Lang nói xong, cô bỗng duỗi tay tìm kiếm, sau đó lấy ra được một con dao gấp nhỏ trong túi quần Hạ Phác Chú: "Dùng cái này?"
Hạ Phác Chú bị dọa nhảy dựng, cậu ta lùi về sau hai bước: "Chị..."
Đó là con dao nhỏ cậu ta dùng để tự hại bản thân, mặc dù đã bị vệ sĩ tịch thu, nhưng cậu ta vừa trộm trở về, chuẩn bị dùng để áp chế người khác.
Có lẽ Tô Lâm Lang cũng đoán được Hạ Phác Chú sốt ruột, tạm thời cô không nói những lời vô nghĩa với thằng nhóc này, cô mở dao gấp ra, chỉ vào câu đối xa xa ở chòi nghỉ mát, nói: "Nhìn thấy con dấu nhỏ ở chỗ ghi tên kia không, cách khoảng năm mươi mét, nhìn tôi!"
Cô nhắm mắt lại, ném con dao gọt hoa quả ra, sau đó mở to mắt: "Đi xem."
Vệ sĩ chạy trước, Hạ Phác Chú cũng đuổi theo.
Đình nghỉ mát có câu đối được khắc bằng gỗ, câu đối đương nhiên là do người viết, sẽ có phần ghi tên, có con dấu.
Mà con dao gấp không tính là sắc bén kia lại đâm trúng chỗ con dấu nho nhỏ, ăn sâu vào gỗ ba phân.
Vệ sĩ kinh ngạc: "A, mợ cả ném rất chuẩn!"
Khoảng cách xa như vậy, lại dùng dao gấp, nó và phi tiêu dùng để huấn luyện không phải cùng một loại đồ vậy, mợ cả nhắm mắt phi, nhưng lại phi chuẩn như vậy?
Vị mợ cả này ở Đại Lục, không phải là quán quân nhắm mắt phi tiêu đó chú?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận