Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 250:

.



Chương 250:
Một đứa con nuôi nuôi nấng nhiều năm như vậy lại muốn giết ông ta trong ở thời khắc mấu chốt, nếu chỉ đâm một dao tất nhiên sẽ khó xả giận.
Mà lao động cải tạo tại nông trường ở Đại Lục, ngay cả A Thái bị nát trứng khi kể lại cũng phải khóc, vậy có thể tưởng tượng nơi đó khổ đến thế nào.
Để cho một thằng công tử bột giờ phút này đang nằm phơi nắng tại bể bơi, hưởng thụ ánh mặt trời đi chặt mía, cho lợn ăn, chăn trâu, ăn bánh bột ngô và dưa muối sao?
Ông sáu Lục hừ một tiếng: "Cô xác định sẽ đưa nó đi mà không phải là dỗ ngọt tôi, sau đó lại đưa nó đi tránh nạn sao?"
Nông trường cũng có điện thoại từ lâu, nhưng chủ yếu là tiền điện thoại rất đắt, quản lý Tần không nỡ gọi, cũng không nỡ nghe máy.
Mà trang trại quốc doanh đã có lao động trực thuộc, nếu đưa Hạ Phác Húc đi lánh nạn, tất nhiên phải làm việc nhà nông, cũng cần phải chăn trâu, nuôi lợn, thức ăn cũng là thức ăn thô và cơm nhão, nhưng ít ra có thể tránh chịu một dao.
Tô Lâm Lang cầm điện thoại, đưa cho ông sáu Lục một số điện thoại: "Đây là số điện thoại của bác trai tôi, ông ấy là quản lý trang trại, chỉ cần ông nói Hạ Phác Húc bắt nạt tôi ở Cảng Thành, bây giờ muốn đưa đi cải tạo, ông ấy sẽ giúp ông dạy dỗ Hạ Phác Húc thật tốt, tất nhiên, ông cần phải đồng ý điều kiện của tôi mới được!"
Ông sáu Lục là người khôn khéo, vừa nghe là biết chuyện này là thật, ông ta cong môi, nở nụ cười: "Điều kiện gì?"
"Đưa A Thái trở về chung một lượt, để hai người bọn họ lao động cải tạo cùng nhau!" Tô Lâm Lang không nhịn được cũng cười lên.
Quyết định giữa các ông lớn đã được thỏa thuận vào thời khắc này, hai bên đều cảm thấy hài lòng, ông sáu Lục bắt tay: "Từ trước đến giờ tôi phục ánh mắt Hạ Trí Hoàn ở phương diện dùng người trong việc buôn bán, nhưng hiện tại tôi lại phục người như cô, rất quyết đoán!"
Có A Thái đi cùng, ông sáu Lục sẽ không sợ nông trường nhân nhượng cho Hạ Phác Húc.
Tô Lâm Lang thật lòng đề nghị: "Thật ra ông sáu cũng có thể đến Đại Lục, bên kia có rất nhiều cơ hội kinh doanh, cơ hội kinh doanh hợp pháp."
Ông sáu Lục lại xoa ngón út: "Cô cũng quá khinh thường tôi rồi, tôi muốn chuyển nhà thì chỉ đi một chỗ, Cửu Long!"
Dời sang nơi khác cũng được, rửa tay gác kiếm khá khó khăn, mà hiện tại, ông sáu Lục muốn đi tiến tới Cửu Long Thành.
Ông trùm ở Cửu Long cũng nên nhường chỗ rồi.
...
Ngày hôm sau ông sáu Lục lặng lẽ rút khỏi Long Hổ Đường, chuyển nhà.
Long Hổ Đường vốn là một cái miếu Bồ Tát, ở đấy đều là các ni cô lớn tuổi, hiện tại ông ta trả nó lại cho các vị ni cô.
Nhưng ông ta cũng đưa cho Tô Lâm Lang một cái chìa khóa, bởi vì ông ta chỉ dọn đi một mình, các đàn em không có khả năng dọn đi hết, mà một khi quận Nam xảy ra chuyện các bang hội nhỏ va chạm nhau thì Tô Lâm Lang phải bằng lòng tự mình đối phó.
Nếu không bằng lòng, vậy mời cô đại diện đến bang hội kia để mọi người cùng thương lượng và giải quyết với nhau.
Cứ như vậy, ông trùm một phương đã bị Tô Lâm Lang trừ bỏ tận gốc.
Cô tự mình gọi điện cho quản lý Tần, hỏi về dây chuyền sản xuất gia vị, cũng có đề cập tới chuyện của Hạ Phác Húc. Sớm muộn gì cô cũng phải về nông trường, trước hết thì giả vờ bản thân mình hơi nói lắp, nhưng cũng có thể nói một chút, dần dần khi quen thuộc hơn thì chờ khi cô quay về nông trường là có thể nói chuyện tự nhiên, cũng không cần lo lắng có người cảm thấy cô khác thường.
Tất nhiên, cô cũng phải nói trước với quản lý Tần, muốn trừng trị A Thái như thế nào thì cứ làm, còn Hạ Phác Húc là đến đó lánh nạn, những thứ như bánh quy, sữa mạch nha vân vân, nếu có khả năng cho thì cứ cho anh ta, đừng để cho anh ta quá khổ.
Mà chuyện này vốn là Hạ Phác Đình muốn bản thân mình về rồi mới xử lý.
Nhưng đợi đến lúc anh trở về thì cô vợ đặc công của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc đã hành động nhanh chóng, chẳng những đã đuổi được ông sáu Lục mà lại còn bày kế cho giám đốc Lương xin được giấy thông hành đặc biệt của Hồng Kông cho công ty Hạ Thị.
Loại giấy thông hành này loại giấy trực thuộc doanh nghiệp, muốn điền tên ai cũng được.
Đứa em trai chỉ biết ăn chơi của anh cũng bị đưa tới nông trường, là cái nơi khổ đến mức Hạ Phác Đình không thể chịu nỗi, ngay cả quần áo cũng quyên góp ra hết, sau khi trở về lúc nào cũng nhớ phải quyên tiền, phải giúp đỡ người nghèo ở nông trường.
Ngẫm nghĩ lại cũng thấy khổ sở.
Hai người bọn họ sẽ nói trước với nhau, sau đó sẽ chính thức nói chuyện này với Hạ Phác Húc.
Cuối cùng Hạ Phác Đình đã có thể bỏ cái nạng ra, nhưng gần đây không biết thế nào mà ánh mắt anh lại không khỏe, khi thì có thể nhìn, khi thì lại không nhìn thấy, đương nhiên, dù sao cũng là người bệnh mà lại tăng ca xuyên suốt nên sắc mặt sẽ không tốt.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận