Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 288:

.



Chương 288:
Lúc này, bởi vì muốn nhắm chuẩn nên Trương Hoa Cường giảm tốc độ xe, Tống Quảng Vu cũng nhìn thấy Tô Lâm Lang.
Đây là trường đua ngựa, có rất nhiều lối ra vào, có lối đi của ngựa, của xe, còn có lối đi của người xem, khách VIP, mà lúc này Tô Lâm Lang đang ở trên khán đài VIP. Trên khán đài có đèn cảm ứng, khi cô xuất hiện thì đèn sáng lên, anh ta nhìn qua đó, có vẻ cô cũng không biết là có đèn cảm ứng, vội vàng tìm một chỗ trốn.
Mà bây giờ, cô đứng ở vị trí tốt nhất trên thảm cỏ trong sân thi đấu, trên khán đài, có thể nhìn rõ tình hình.
Tống Quảng Vu nuốt nước miếng, anh ta cảm thấy có lẽ bản thân sắp được chứng kiến một trận chiến xuất sắc không kém gì trận ở bệnh viện.
Chiếc Yadea của Trương Hoa Cường vừa mới ra khỏi lối đi dành cho ngựa, Tô Lâm Lang cũng nằm sấp xuống, một mũi tên thép yên lặng bắn ra.
Tống Quảng Vu trơ mắt nhìn mũi tên thép kia găm vào cánh tay của Đại Tí ngồi trên ghế phụ, thấy Đại Tí bị thương, bọn bắt cóc cũng ngừng bắn, Tống Quảng Vu chớp thời cơ, xông lên cướp được một khẩu AK.
Nỏ rất nặng, hơn nữa nỏ của Tô Lâm Lang không thể dựa vào ngoại lực, chỉ có thể dựa vào lựa cánh tay và bả vai, nhưng trong lúc Tống Quảng Vu cướp súng, lại một mũi tên thép nữa yên lặng bay ra, nhắm thẳng về phía Trương Hoa Cường.
Phải biết rằng, nỏ là vũ khí lạnh, tuy rằng còn chưa bị đào thải ở thời đại này, nhưng người bình thường cũng không biết dùng nó.
Theo lý mà nói, nỏ đối đầu với súng AK thì không có khả năng thắng.
Nhưng mà lúc này đây, Tống Quảng Vu phát hiện ra, cung nỏ là vũ khí tốt nhất để đối phó với xe chạy tốc độ cao.
Mũi tên có tốc độ và lực xuyên thấu không tồi, nhưng nó sẽ không nổ một cái là xong ngay như đạn.
Một mũi tên sắc bén lao tới đâm thủng ngực, lại xuyên qua lưng ghế, người trúng tên đã bị cố định trên chỗ ngồi.
Có lẽ Trương Hoa Cường cũng không ngờ được rằng hắn sẽ bị một mũi tên đóng đinh vào ghế xe.
Súng của tên ngồi ở ghế phụ đã bị cướp, những người ngồi đằng sau cũng ngây người.
Nhưng mà, lần lượt từng mũi tên cứ bay đến, tốc độ không nhanh không chậm.
Trương Hoa Cường là người lầm lì không thích nói chuyện, nhưng thủ đoạn rất là tàn nhẫn.
Vai hắn trúng mấy mũi tên, hắn cắn răng rút chúng ta, đau quá, cũng chẳng đủ sức mà rút tên ra.
Nhưng mũi tên ở cánh tay thì rút một cái là ra.
Đám bắt cóc ngồi đằng sau rất là sợ hãi, kêu to: “Anh Cường, anh có sao không?”
“Mẹ nó, bắn đi!”
Lúc này lại có vệ sĩ khác của nhà họ Hạ đuổi tới, nhanh tay cướp nốt khẩu AK ở ghế sau.
Vệ sĩ này tương đối kích động, anh ta cướp súng rồi định bóp cò, Tống Quảng Vu che bả vai đang đổ máu, hét to: “Cậu muốn ngồi tù à?”
Trương Hoa Cường giết người thì sẽ có đàn em gánh tội và đi ngồi tù thay.
Nhưng bọn họ mà giết người thì phải tự ngồi tù.
Đám vệ sĩ hôm nay đều là lần đầu đi cùng, nhưng họ cũng từng nghe về truyền kỳ của mợ, không biết cô muốn làm cái gì, nhưng bây giờ chỉ cần cướp súng là xong.
Mà trên xe bây giờ chỉ còn một khẩu AK của Trương Hoa Cường.
Hắn cắn răng chửi thầm: “Lẩm bẩm cái con mẹ chúng mày!”
Quái lạ, cho tới giờ hắn cũng chưa nhìn thấy kẻ địch là ai.
Thế mà có thể dùng mũi tên, thứ dùng để đi săn để ghim hắn vào ghế?
Hắn nhất định phải giết người này!
Trương Hoa Cường hận tới mới không rảnh lo đám vệ sĩ nhà họ Hạ đang cầm súng đứng ở hai bên, hắn giơ súng về phía đối diện và ngắm bắn.
Nhưng không đợi hắn bóp cò, lại có một mũi tên nữa im lặng bay tới, bắn trúng vào xương quai xanh của hắn. Trương Hoa Cường đã trúng bốn mũi tên.
Một mũi ở xương quai xanh, một mũi nữa ghim sâu vào lưng ghế, càng khó rút hơn.
Ai mà ngờ được, đường đường là đại ca như hắn lại bị đóng đinh vào ghế như vậy?
Vệ sĩ cầm súng đứng vây đầy xung quanh, chẳng lẽ cứ nhận thua như vậy?
Đương nhiên là hắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, Trương Hoa Cường rất thông minh, biết không làm gì được bèn cố ý ném AK xuống ghế sau, lại đưa mắt ra hiệu cho tên đàn em ngồi ở ghế phụ, ngầm hiểu.
Như vậy, chỉ cần vệ sĩ duỗi cổ vào cướp súng, chúng có thể thuận tay bắt lấy, coi như con tin để xông ra ngoài.
Nhưng đây chỉ là ý tưởng của hắn, chỉ trong tích tắc, lại có mỗi mũi tên nữa đâm xuyên qua ngực hắn.
Đây đã là mũi tên thứ năm.
Như thể ở đối diện có một cái nỏ máy, muốn đâm hắn thành tổ ong.
Còn chưa nhìn thấy người cầm nỏ, nhưng trực giác của Trương Hoa Cường nói cho hắn rằng đây chính là người phụ nữ đã xông vào ao Hà Bối, hành cho đàn em của hắn một trận thừa sống thiếu chết và cứu Hạ Phác Đình ra.
Cô cướp mất 1,6 tỷ của hắn, đương nhiên là Trương Hoa Cường đã điều tra cô, hắn biết cô có thể dùng kiếm, hơn nữa kiếm pháp rất tốt.
Nhưng mà, trừ kiếm pháp ra thì tài bắn cung của cô còn tốt như vậy?
Lần này người mà hắn muốn bắt cóc là người nhà họ Cố, liên quan gì đến nhà họ Hạ?
Tóm lại là Trương Hoa Cường không tin Tô Lâm Lang sẽ bắn chuẩn như vậy, hắn thử giơ một tay khác lên, sau đó lại nhanh chóng thu tay về.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận