Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 56:

.



Chương 56:
Trước hết nói đến Hứa Thiên Tỉ.
Ra khỏi đường hầm, cậu ta vỗ tay lái: “Há há, chị dâu tính toán quá chuẩn.”
Sau đó điên cuồng cười to: “Tôi chạy ra được rồi, ha ha ha!”
Lái được một lát, cậu ta mới nhớ nhìn vào gương chiếu hậu, mặc dù đã đoán trước được nhưng vẫn bị dọa sợ.
Chiếc xe vừa rồi mới tách ra được lại đuổi theo, đang vây quanh bốn phía.
Một chiếc siêu xe màu đỏ quyến rũ chạy sát phía sau, có thể nhìn thấy rõ qua kính chiếu hậu, đó là tên cướp Trương Hoa Cường.
Tuy nhiên không có gì phải sợ, đồn cảnh sát đang ở ngay trước mắt.
Hắn tát vào mặt Diệp Khánh Vinh: “Anh Vinh mau tỉnh dậy, nhanh lên!”
Diệp Khánh Vinh bị gây mê còn đang ngủ say liền bị đánh thức, nheo mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Thiên Tỉ hét lớn: “Anh đồng ý với chị dâu tôi sẽ tự thú, tới đồn cảnh sát rồi.”
Diệp Khánh Vinh đang ngủ ngon lành, lúc này mới nhớ tới mình là con tin, sau một lúc giãy dụa liền phát hiện sợi dây không trói chặt, trong lòng hắn bốc lửa, vừa gật đầu đồng ý được thôi, vừa vật lộn với dây thừng.
“Chị dâu tôi thích hòa bình, chị ấy nói bây giờ anh chỉ có một con đường sống, đó là vào đồn cảnh sát.” Hứa Thiên Tỉ nói.
“Vâng vâng, tôi yêu chị dâu, tôi yêu quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.” Diệp Khánh Vinh từ tốn thoát khỏi sợi dây, rốt cuộc cũng thoát ra, hắn vung cú đấm vào Hứa Thiên Tỉ: “Con mẹ mày cứ lẩm bẩm đồn cảnh sát, con mẹ mày cứ lẩm bẩm chị dâu, thứ điếm thối, sớm muộn gì ông đây cũng xiên cô ta nở hoa!”
Hứa Thiên Tỉ nhận mấy cú đấm liên tiếp, sau đó đau đớn dừng xe.
Diệp Khánh Vinh vừa đá cậu ta ra khỏi xe vừa tiếp nhận tay lái.
Lúc ngẩng đầu hắn mới phát hiện bản thân đang ở ngoài cửa đồn cảnh sát, mắng một tiếng điếm thối rồi vội vàng nổ máy, đạp côn và chuyển số.
Đây là chiếc xe của hắn, nó có chống đạn nên hắn không sợ, mắng chửi xong liền quay đầu.
Nhưng hắn vừa quay xe đi, một tiếng ầm vang lên, viên đạn bắn trúng kính xe.
Diệp Khánh Vinh quay đầu lại, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt chạy tới, là Trương Hoa Cường cầm một khẩu súng AK vừa bắn vừa lái.
Hắn quay xe về phía bên kia đường, nhưng vừa mới chuyển hướng, một chiếc xe Toyota kiểu cũ đâm thẳng vào hắn. Phía trước là sở cảnh sát, tất nhiên hắn không thể tiến vào, phía sau là một bãi cỏ, có người đang tập thể dục.
Hắn hết cách đành phải hét to tránh ra, sau đó rồ ga chạy thẳng vào đó.
Đối diện truyền đến một loạt đạn, một người dân bị trúng đạn ngã xuống đất, hắn cũng chật vật lăn lộn.
Đoàng đoàng đoàng đoàng, viên đạn như thoi đưa.
Bất chấp cơn mưa đạn, Diệp Khánh Vinh chạy như điên về phía Trương Hoa Cường, hét lớn: “Anh Cường, không có con tin, không có...”
Trước giờ hắn luôn chủ trương không làm hại người dân, nhưng Trương Hoa Cường thuộc kiểu người gặp người liền giết.
Hắn ta tức giận, tiếp tục một cuộc giết chóc.
Diệp Khánh Vinh muốn lao tới dập tắt cơn lửa giận của ông chủ, nhưng chỉ nghe một tiếng bùm, chiếc xe E3 của hắn phát nổ.
Đúng vậy, hắn vừa mới xuống xe E3 và nó đã phát nổ.
Đầu tiên, chiếc xe nhảy lên giữa không trung, sau đó ngã thật mạnh xuống đất, tấm thép chống đạn bay khắp nơi, khói trắng phun ra bốn phía, một cô gái mặc đồ đỏ bay lên trời, sau đó một tiếng động chói tai vang lên.
Vụ nổ mạnh khiến Diệp Khánh Vinh bị điếc ngay lập tức, cả thế giới trở nên yên tĩnh.
Đó là một quả bom bị ném vào trong xe của hắn, Diệp Khánh Vinh thấy rõ người ném bom, một người mặc đồ đen đội mũ đen, đeo ba lô, lúc này anh ta lấy ra một khẩu súng, đá cô gái nhỏ cả người đầy máu ra, đi về phía hắn.
Lên đạn, nhắm chuẩn.
Không phải đâu, thứ Trương Hoa Cường muốn có lẽ là một tỷ sáu, là tiền và phiếu thịt.
Tại sao hắn lại phái người giết tất cả mọi người trên xe E3?
Còn nữa, nhìn dáng người của người áo đen này, hắn hoàn toàn không nhận ra.
Chẳng lẽ Trương Hoa Cường đã thuê một người mới sau lưng hắn?
Tiếng còi cảnh sát báo động, hắn nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng loa, Hạo Tử, đội Phi Hổ, còn có các phóng viên không sợ chết xông vào điên cuồng chụp ảnh, có phải đây là trường hợp cảnh sát và cướp tề tụ, đạn bay tán loạn không?
Diệp Khánh Vinh rất thông minh, mặc dù hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn biết chắc chắn hôm nay hắn phải chết.
Là kẻ bắt cóc, nên lấy được tiền chuộc rồi dạo chơi thế giới, con mẹ nó ai mà muốn ngồi tù?
Nhưng khi nhìn xung quanh, hắn dứt khoát khom lưng giơ hai tay lên, bất chấp mưa đạn chạy tới cổng đồn cảnh sát, hét to: “Thưa ngài làm ơn bảo vệ tôi, thưa ngài, tôi là nhân chứng, tôi muốn tố cáo Trương Hoa Cường!”
...

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận