Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 804:

.



Chương 804:
Cách xào bài của người dân nông thôn Đại Lục, được rồi, quả thực có chút trâu bò đó.
Đến lúc chơi xúc xắc, Bạch Cốt Trảo cười: Bạch Cốt Trảo cười nói: "Xúc xắc được phát minh vào thế kỷ 15 bởi người Ý, tôi nghĩ người dân miền núi ở Đại Lục chắc sẽ không biết chơi xúc xắc đúng không, hay là cậu hai cũng chơi một ván cho chúng tôi xem đi, nếu anh không biết thì tôi sẽ dạy anh nhé?"
Hạ Phác Húc nhận lấy xúc xắc nhưng nói: "Không đúng đâu. Tôi đã thăm các viện bảo tàng ở Đại Lục, theo thông tin tôi biết, ở Đại Lục đã xuất hiện xúc xắc từ hai ngàn năm trước rồi, thậm chí chúng còn được chôn cất trong mộ của các vị vương công quý tộc nữa."
Anh ta cười thêm cái nữa rồi nói: "Thôi thì cho tôi một cái bát đi. Ở quê tôi chưa bao giờ dùng cái xúc xắc cao cấp như vậy, thường chỉ dùng bát để lắc xúc xắc thôi."
Nụ cười trên khuôn mặt của cao bồi Jack đã biến mất từ lâu, Bạch Cốt Trảo thì há hốc mồm ngơ ngác, nụ cười trên khuôn mặt của ông tư Viên cũng dần biến mất.
Anh ta nói với Tô Lâm Lang: "Cậu hai này của nhà cô, ngoài khuôn mặt ra hình như cũng còn có một số thứ khác đó. Nếu Lục sáu ngón biết được điều này chắc chắn sẽ cảm thấy rất không vui, rất rất không vui!"
Hạ Phác Húc từng học cách chơi bài từ một nhóm ông cụ ở vùng núi Vân Nam nên tạo ra cho anh ta một khí chất như cao nhân thế ngoại, sống ẩn dật, cực kỳ gây ấn tượng.
Không cần nói đến ai khác, ngay cả ông tư Viên cũng không thể chơi xúc xắc nếu không có ống xúc xắc vậy mà anh ta có thể chơi xúc xắc bằng bát. Nếu thực sự có thể làm được, trình độ của anh ta đã trên toàn bộ Cảng Thành rồi.
Vì vậy, cao bồi Jack và Bạch Cốt Trảo muốn tận dụng việc dạy Hạ Phác Húc mấy kỹ năng để lấy lợi, nhưng hôm nay họ đã trải nghiệm được cảm giác bị đánh bại từ kỹ thuật đánh bạc của vùng núi sâu Vân Nam ở Đại Lục, chưa cần nói đến việc làm phim điện ảnh, chỉ cần Hạ Phác Húc đến sòng bạc ở Ma Cao thì chỉ cần đấu một trận đấu là anh ta đã trở thành một huyền thoại rồi!
Tuy nhiên, ở Cảng Thành, luôn có một người hận Hạ Phác Húc đến tận xương, nếu người đó biết kỹ thuật đánh bạc của Hạ Phác Húc giỏi đến thì chắc chắn sẽ tức điên lên ngay tại chỗ.
Người đó không ai khác, chính là Lục sáu ngón.
Nếu không phải ông ta bị Hạ Phác Húc lừa dối thì bây giờ ông ta vẫn đang là ông trùm của Long Hổ Đường.
Và nếu không phải vì Tô Lâm Lang là ông lớn của công ty Điện ảnh và Truyền hình Long Hổ thì ông ta cũng sẽ không đồng ý Hạ Phác Húc tham gia phim “Sòng Bạc Phong Vân” đâu.
Hiện giờ, chuyện như là ván đã đóng thuyền, mọi việc đã được quyết định xong xuôi nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ông ta đã thử chạm vào giới hạn của Tô Lâm Lang nên không dám nữa giở trò trong công việc nữa nhưng ông ta vẫn quanh co lòng vòng muốn lách luật, không chỉ lan truyền tin đồn bộ phim “Sòng Bạc Phong Vân” có sự tham gia của Hạ Phác Húc chắc chắn sẽ thất bại ra khắp nơi mà ông ta còn cố gắng dùng mọi cách để thể hiện sự không hài lòng trong lòng mình trước toàn người dân Cảng Thành.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lâm Lang thấy có người có thể chơi xúc xắc bằng bát ăn cơm, cô cũng muốn xem cách Hạ Phác Húc chơi thế nào.
Nhưng lúc đó, Băng Nhạn đột ngột kéo túi của cô: "Chị dâu ơi, điện thoại chị đang kêu kìa."
Điện thoại di động mới ra mắt năm nay không còn là chiếc cục gạch màu đen to như trước mà là màu trắng sữa, nhỏ gọn dễ mang theo.
Cô nhấc máy: "Alo!"
Đó là Tiền Phi Long, anh ta nói: "Chiếc du thuyền siêu lớn của ông tư Viên không tệ đâu, đẳng cấp phết!"
"Sếp Tiền có chuyện gì sao?" Tô Lâm Lang hỏi.
Tiền Phi Long nhanh chóng nói: "Hãy lên boong thuyền đi, tôi đang đợi cô."
Tô Lâm Lang đứng dậy chuẩn bị đi, Băng Nhạn cũng lập tức trượt khỏi ghế, đi theo chị dâu.
Họ đi thang máy lên tầng sau đó ra ngoài buồng rồi lên boong thuyền, Tiền Phi Long mặc áo T shirt đen bình thường, đang cúi đầu quay mặt nhìn ra biển, bên chân có một túi hành lý lớn.
Khi nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại, thấy Băng Nhạn cũng ở đó, anh ta đưa một bông hoa qua, nói: "Lady nhỏ của chú, lâu lắm rồi không gặp cháu!"
Băng Nhạn nhận bông hoa nhưng cảm thấy hơi kỳ lạ, vì nó được cuốn lại từ băng gạc, cành hoa là cành cây khô, cô bé vươn tay ra vuốt nhẹ thì cánh hoa sẽ phai màu ra làm tay cô bé bị đỏ.
Cô bé lại ngửi một chút, mùi hương hơi tanh, còn có chút ngòn ngọt, cô bé duỗi lưỡi muốn liếm thử.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận