Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 659:

.



Chương 659:
Theo lý, chậm nhất là hôm nay Thủy Tử có thể nghe được tin tức.
Nhưng chuyện này không liên quan đến việc Hạ Phác Hồng có đi hay không, bởi vì dù cậu ta có đi hay không, cô cũng sẽ mau chóng xử lý sát thủ.
Mà ngày mai người cô thật sự cần đối phó là sát thủ của tổ chức Yamaguchi. Lúc này vào kho binh khí, cô phải sớm chuẩn bị vũ khí.
Cô lấy súng của mình từ trên kệ xuống, rồi nói: “Em có đi hay không đều được, tự em tính đi.”
Hạ Phác Hồng còn chưa biết chị dâu sử dụng nỏ thép đỉnh như thế nào, đến giúp cô chuyển đồ, nói: “Chị cầm cái này làm gì?”
Tô Lâm Lang không nói chuyện, thấy Johnny Trần trực ban ở tầng hầm nên gọi anh ta đến, xách hai chiếc AK ném cho anh ta, nói: “Mang hai cây súng này đi bảo dưỡng, ngày mai cần dùng.”
Johnny Trần nhận súng: “Vâng, thưa mợ chủ.”
Tuy rằng trường đao của Thích Gia quân mà Hạ Phác Đình mang về từ Đại Lục được mài rất sắc bén, nhưng tối hôm qua cô đã chém năm đồng tiền một lượt, khiến lưỡi dao bị hư hại.
Lôi Thiết cũ của cô vẫn treo ở trong phòng sách, để đã lâu, cũng phải mài lại thì vũ khí mới hoạt động tốt hơn.
Cái gọi là đao, một tấc dài một tấc mạnh, một phần sắc bén mười phần mạnh. Đao quá dài, với chiều cao của cô thì không thể kiểm soát tốt, ngược lại càng không tốt. Nhưng lưỡi dao, mỗi khi cô ra tay, đều phải mài đến trạng thái tốt nhất.
Lên lầu, Tô Lâm Lang mang cả trường đao Thích Gia quân và Lôi Thiết cũ của cô cùng xuống lầu, hôm nay nhiệm vụ của cô chỉ có một, là mài đao.
Hạ Phác Hồng nhìn thấy, không dám đi quấy rầy chị dâu mài đao, lặng lẽ hỏi Johnny Trần: “Johnny, có phải chị dâu tôi lại chuẩn bị ra ngoài đánh nhau rồi không?”
Tội nghiệp cậu ta chưa từng nhìn thấy Tô Lâm Lang đánh nhau như thế nào, mà ví dụ như cô đánh A Thái, đánh Trương Hoa Cường, đánh Lương Tùng, đó cũng không gọi là đánh nhau, mà gọi là chém giết.
Nhìn AK rồi lại nhìn kiếm kiểu nhật, còn có nỏ thép, Johnny Trần nhỏ giọng nói: “Cậu ba, tuy rằng tôi không biết đối thủ là ai, nhưng tôi cảm thấy chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung mợ chủ vào ngày mai!”
Hạ Phác Hồng nói: “Bớt vòng vo đi, nói mau.”
“Bung hết hỏa lực.”
Johnny Trần vừa tra dầu vào súng, vừa cảm thán: “Lưu Ba từng nói, năm đó mợ chủ ở trong ổ cướp như thể Bồ Tát nhập hồn, một tay cầm AK tạch tạch tạch, một tay cầm trường đao xoẹt xoẹt, chém người tựa như chém dưa hấu. Chúng tôi đều chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi có dự cảm, ngày mai cũng sẽ giống như trận ở trong ổ cướp, trận chém giết đặc sắc không gì sánh bằng, còn đặc sắc hơn cả hội đua ngựa!”
Hạ Phác Hồng im lặng một lát, không nói gì, lên lầu tắm rửa, tìm người giúp việc để lấy lễ phục.
Vốn dĩ cậu ta nhát gan, sợ chết, cũng không muốn đến hội đua ngựa.
Nhưng một tay chị dâu cầm AK một tay cầm trường đao, hình ảnh ấy đẹp biết bao, Hạ Phác Hồng cũng không dám nghĩ. Cậu ta đành bất chấp tất cả, không muốn sống nữa, cậu ta muốn đi xem chị dâu đánh nhau!
Quay trở về Tô Lâm Lang.
Trời sinh cô đã yêu thích hòa bình, có thể không đánh nhau thì không đánh nhau, bất đắc dĩ phải đánh nhau thì bình thường cũng chỉ mang theo một loại binh khí.
Nhưng người Nhật, tổ chức Yamaguchi thì khác.
Họ đã từng xâm lược, với cả tính mạng của ba quản lý cấp cao. Hơn nữa, bọn họ còn là cao thủ đứng đầu, đến theo dõi Hạ Phác Đình, vậy Tô Lâm Lang nhất định phải chuẩn bị long trọng một chút. Tặng cho họ món quà mà cả đời này khó có thể quên, để từ nay về sau họ nhớ tới cô thì phải tè ra quần mới được.
Mài xong Lôi Thiết và mã tấu Thích Gia quân, cô lại mài luôn con đao kia, chuẩn bị mang tất cả theo.
Lúc này, Tô Lâm Lang vừa làm xong, điện thoại di động của cô bỗng vang lên.
Nhận máy, cô alo hai tiếng, thấy đối diện không có động tĩnh, đang chuẩn bị cúp máy thì chợt nghe trong điện thoại có một người đàn ông sợ hãi nói: “Chị, chị dâu nhà họ Hạ?”
Tô Lâm Lang có IQ cao, trí nhớ đương nhiên cũng tốt, người từng gặp từng nghe là sẽ không quên, cô mỉm cười: “Anh Suy, đã lâu không gặp, cậu ở Macao sinh hoạt như thế nào. Con trai đâu, vẫn khỏe chứ!”
Vừa nghe cô vẫn còn nhớ tới mình, anh Suy kích động nghẹn ngào: “A, chị dâu, chị vẫn còn nhớ tôi sao?”
Lại nói: “Tôi đã sớm biết chị sẽ thành bà lớn, quả nhiên giờ đây mới chỉ vài năm thôi. Chờ tôi trở về, chắc chị đã là vua của Cửu Long. Chị dâu, tôi chính là người được xã hội đen Macao phái đến để giải quyết cậu ba nhà chị, tôi nên làm thế nào, chị cứ dặn dò đi.”
Tô Lâm Lang cũng không nhịn được mà vỗ trán cười khổ.
Không ngờ Mã Minh và Lưu Bội Cẩm giằng co cả buổi, người thuê tới để giết Hạ Phác Hồng lại là thuộc hạ cũ của cô!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận