Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 211:

.



Chương 211:
Rõ ràng là trong con hẻm phía sau công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ, Hạ Phác Đình đập Tô Lâm Lang một cái, cô mới nhận ra có một cánh tay đầy hình xăm đang tuột xuống theo sợi dây thừng, sau đó anh còn móc súng ra đưa cho cô.
Chỉ là lúc đó Tô Lâm Lang không cầm súng, sau đó cô đang chờ Hạ Phác Đình thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Kết quả anh nói khoác mà không biết ngượng, thế mà nói mình lúc này mới có thể nhìn thấy.
Phải biết là khi Hạ Phác Đình ở nông trường vô cùng bình dị dễ gần.
Anh sẽ giống như các bác nông dân cùng nhau bưng cái bát vỡ lên để ăn, đồ ăn trong nông trường chẳng có lấy một tí dầu mỡ, ăn cùng với dưa muối, cũng sẽ học theo mọi người ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm, thấy quần áo mọi người quá rách nát thì sẽ lập tức cởi vest ra tặng cho bọn họ.
Thậm chí anh còn đứng trong thửa ruộng, tò mò nhìn cô làm ruộng, tựa như nhìn thấy cái gì đó hiếm lạ lắm vậy.
Nửa cuộc đời Tô Lâm Lang đi lính, lăn lộn trong một đám đàn ông, nhưng lúc đó chỉ nhìn ra được sự chân thành và lương thiện của Hạ Phác Đình, hoàn toàn không nhận ra sự quỷ quyệt, tinh ranh và tính toán như lúc ở trên thương trường của anh.
Cô cho rằng anh là một người đàn ông hiếm có, là một cậu ấm nhà giàu hiền lành lương thiện.
Hôm nay khi đã ở bên nhau đủ lâu, mới nhận ra tên này không những diễn xuất cao siêu mà da mặt còn dày như bức tường.
Cô giơ tay ra định nhéo tai anh, tay vẫn còn đang ở xa, Hạ Phác Đình đã nhận ra, sớm trốn tránh.
Điều này không những chứng minh anh có thể cảm nhận được cảm giác đau, mà giác quan thứ sáu cũng vô cùng nhạy bén, cho nên ban đầu cô thử anh, thì ra anh đã sớm phát hiện ra, nhưng vẫn cố gắng giả vờ, cược cô sẽ không nhận ra, nên anh mới có thể lừa cô lâu như thế.
Đúng là một tên lừa đảo, có gương mặt đẹp vô tội nhưng não chứa đầy mưu mô.
Cô cố ý nói: "Anh đã mù lâu như vậy rồi, cũng không điều trị, thế mà lại thần kỳ như vậy, đã có thể tự khỏi rồi sao?"
Những bộ quần áo màu hồng đáng yêu trong nhà của cô đã bị những người giúp việc câm trong nhà mang đi giặt rồi, đành phải thay một bộ quần áo ngủ tơ tằm mẹ chồng mua cho, váy hai dây màu đen tuyền, mặc lên vô cùng thoải mái, đương nhiên là cũng rất tôn dáng.
Tôn lên làn da trắng nõn nà của cô dưới ánh đèn, trắng tựa như ngọc.
Cậu cả nhà họ Hạ nghiêng đầu, ra vẻ thanh niên luôn quan tâm đến vợ, vẻ mặt anh vô cùng chân thành, giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai: "Là vì em đó, nhờ sự quan tâm chăm sóc của em gái mà anh đã có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa."
Thật sự là như vậy, anh vốn bị mù, đã hoàn toàn mù, trong ổ cướp, Tô Lâm Lang mở cửa tủ lạnh ra lại đập sầm vào đầu anh một cái, rồi lại đỡ anh đi, có lẽ máu bầm đã bị đập tan, anh chỉ nhìn thấy cô một tay cầm khẩu AK một tay cầm đao.
Máu trên mã tấu nhỏ xuống mặt anh, cô hét lên: "Anh Phác Đình."
Anh nhớ giọng nói đó, cũng nhớ hình bóng đó.
Chờ đến khi anh tỉnh lại lần nữa trên xe, anh nhìn thấy cô đang cởi áo nịt ngực, nhìn thấy cơ thể đẹp đẽ không một mảnh vải của cô.
Trong giây phút hoảng loạn và sợ hãi đó anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra cô là ai.
Sau đó cô che nịt ngực đầy máu đó lên mắt anh nói: "Anh Phác Đình, hãy ngủ đi."
Nghe nói khi gặp phải bọn bắt cóc, một người sẽ chịu tổn thương tâm lý đến tận cuối đời, đau đớn trên cơ thể có thể chữa khỏi, nhưng vết thương tâm lý sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi được.
Cha ngay ở trước mặt anh bị đám bắt cóc điên cuồng nã AK vào người, anh không màng tất cả đứng ra bảo vệ cha, đau đớn khi bị đạn lạc ghim vào trong đầu, và khi bị trói, nỗi sợ hãi khi bị nhốt trong một cái tủ lạnh chật hẹp, khi nịt ngực đó đắp lên mắt anh mọi thứ như tan thành mây khói, anh ngửi thấy những mùi vị nồng nặc trộn lẫn vào nhau, mùi máu tanh và hương thơm từ cơ thể phụ nữ khiến anh có thể tìm lại được cảm giác an toàn.
Thời gian nằm trong phòng ICU dài đằng đẵng với cơn đau thấu tận tim gan, anh cũng phải nắm chặt lấy nịt ngực này mới có thể trải qua được.
Bất kỳ lời nói nào cũng đều là vô nghĩa, không thể miêu tả hết được em gái của anh.
Hạ Phác Đình muốn hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, gương mặt và bờ môi mềm mại của cô.
Bờ môi anh dần trở nên sốt ruột, đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi đầy đặn mềm mại của vợ mình, lại đưa tay ra khẽ chà xát, thử thăm dò, thấy cô cũng không phản đối, hô hấp chợt dừng lại, đưa chân lên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận