Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 286:

.



Chương 286:
Lại nói trước đó, bên trong trường đua ngựa.
Để thuyết phục ông cụ Cố đầu tư Đại Lục, Hạ Phác Đình đã dành thời gian ăn cơm chiều và thêm nửa buổi tối để giúp ông ta phân tích tài chính, đưa ra kiến nghị về quản lý tài sản. Anh còn kiên nhẫn lắng nghe ông ta kể về mấy chuyện vụn vặt trong nhà một lúc lâu, nghe đến mức lỗ tai mọc kén cũng chưa thuyết phục được ông ta. Hạ Phác Đình cũng mệt mỏi, anh định về nhà.
Họ mới ra khỏi chuồng ngựa, trên thảm cỏ xanh mướt của đường đua, dưới chân là mặt cỏ mềm xốp, ngẩng đầu là thấy bốn phía đều có khán đài bao quanh.
Ngoài chứng khoán và bất động sản thì đua ngựa cũng là vũ khí hút tiền sắc bén, đây cũng là trường đua ngựa lớn ở Cảng Phủ.
Có tiếng súng vang lên giữa bầu trời đêm, Cố Khải Toàn nhảy dựng lên: “Ông, có người đang bắn pháo”
Ông cụ Cố hơn tám mươi tuổi, tuy rằng nhờ Hoàng gia Anh nên con đường kinh doanh của ông ta xuôi gió xuôi nước, không bị cướp giật, nhưng hiển nhiên là cũng từng nghe tiếng súng. Nghe thấy âm thanh kia, chân ông ta mềm nhũn: “Cháu ngoan, đó là súng!”
Cố Khải Toàn còn nhỏ, mê chơi, cậu ta xoay người chạy đi: “Ai đang bắn súng thế, cháu đi xem!”
Cứ chạy dọc theo đường đua đến cuối thì sẽ thấy một cánh cửa, bởi vì là cửa cho ngựa đi qua nên chỉ có hàng rào, bởi vì có rất nhiều người giàu sẽ dắt ngựa ra ngoài, cho nên nó còn thông với bãi đậu xe của khách VIP.
Đó là một con đường gần như không có chướng ngại gì để tới thẳng trường đua ngựa.
Tiếng súng phát ra từ ngoài cửa chính, đứa cháu nhỏ ngốc nghếch, tùy tiện chạy ra cửa, như vậy mà được à?
Ông cụ Cố dẫn theo sáu vệ sĩ, lúc này họ đồng thời rút súng ra và đứng sát ông ta.
Nhưng đối tượng quan trọng bây giờ không phải ông ta mà là Cố Khải Toàn, mà chỉ có hai vệ sĩ chạy theo cậu ta.
Ông cụ Cố nói tiếng Anh: “Mau đuổi theo nó!”
Thấy vệ sĩ người Ấn Độ còn đang ngây ngốc đứng sát vào mình, ông ta lại nói bằng giọng Ấn Độ một lần nữa.
Được rồi, cả đám vệ sĩ cuối cùng cũng đuổi theo Cố Khải Toàn và xách cậu ta về.
May mà tiếng súng ở bên ngoài, nếu nhắm vào họ thì lúc này Cố Khải Toàn đã mất mạng.
Thường thì sự phối hợp và hợp tác trong công tác bảo vệ chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng nếu ngôn ngữ không thông thì chẳng ai có thể hiểu được.
Tim ông cụ Cố đập thình thịch, ông ta thầm nghĩ, chắc sau này phải thuê mấy vệ sĩ bản địa, không thì vào thời khắc mấu chốt, hai bên không hiểu đối phương nói gì thì phiền to.
Vệ sĩ của nhà họ Hạ cũng đang đề phòng, lúc này họ đứng tựa lưng vào nhau, vừa rút súng ra vừa di chuyển đến gần Hạ Phác Đình.
Tiếng súng phá tan bầu trời đêm, đầu tiên là một tiếng, sau đó là hai tiếng.
Tiếp đó là một loạt tiếng súng liên tục, theo đường đua mà đến, càng ngày càng gần.
Ông cụ Cố run run rẩy rẩy: “Đây là súng máy đúng không, ai lại đánh nhau rồi.”
Cảng Phủ thập niên 80, các bang hội tràn lan, hơi tí là xô xát, nhưng trong tình huống bình thường thì mọi người đều dùng kiếm chém nhau, ngay cả nổ súng thì cũng chỉ từng tiếng một, tiếng súng dày đặc như vậy thật sự rất đáng sợ.
Hạ Phác Đình đã quen với âm thanh này, anh nói: “Là súng AK.”
Súng máy AK hạng nhẹ có thể nói là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ này, trong vòng một phút, súng AK 47 hạng nhẹ có thể bắn sáu trăm phát đạn, nói cách khác, chỉ cần thay băng đạn đủ nhanh thì người sử dụng có thể giết bao nhiêu người cũng được.
Nửa năm trước, trong đường hầm đáy biển, Hạ Phác Đình mới trải qua một lần bị súng AK tấn công, bốn vệ sĩ chết, cha thành người thực vật, mà lần trước đi quận Nam đàm phán, Tô Lâm Lang chỉ cầm theo một khẩu là có thể áp chế một ông trùm xưng bá một phương như ông sáu Lục, khiến ông ta buộc phải giơ tay đầu hàng.
Đương nhiên, người bình thường cũng chẳng dùng tới nó làm gì, chỉ có bọn bắt cóc hoặc buôn ma túy mà thôi.
Vừa nghe nói đây là tiếng súng AK, biểu cảm trên mặt ông cụ Cố cũng thay đổi, ông ta nói: “Chẳng lẽ là Trương Hoa Cường?”
Mọi người đều biết, chỉ có Trương Hoa Cường mới dám vác AK đi rêu rao khắp nơi như vậy.
Người khác kiếm được một khẩu AK đã rất khó khăn, nhưng hắn giống như có vô số viên đạn, đếm không xuể.
Hạ Phác Đình có dự cảm không lành, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, đúng lúc này thì A Quý gọi tới.
“Cậu chủ, là Trương Hoa Cường, hắn có ba khẩu AK, mợ đang ở bên ngoài!”
Nhà bị cháy đương nhiên là hay ho, nhưng nếu nhà mình bị cháy thì rất khó coi.
Hôm nay Hạ Phác Đình dẫn theo ba người, hai người đắc lực nhất là Johnny Trần và Ông Gia Minh đều không có ở đây, nhưng mà có Tống Quảng Vu, anh ta từng hộ tống tàu thuyền ở tuyến hàng hải Nam Mỹ, có kinh nghiệm đối phó với súng AK.
Anh hét to: “Quảng Vu, là Trương Hoa Cường, có ba khẩu AK, đi mau!”
Sau đó lại hét: “Mợ ở bên ngoài, ra đó phối hợp với cô ấy!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận