Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 118:

.



Chương 118:
Tô Lâm Lang đọc xong, đang chuẩn bị tính hỏi thì Hạ Phác Đình lại nói trước: “Hôm nay em đọc rất nhanh.”
Có lẽ anh muốn lấy cốc nước, nhưng vì mù nên nhìn không thấy, một tiếng ầm vang lên, anh đụng rớt trên bàn.
Chờ Tô Lâm Lang nhặt bút lên, anh lại nói: “Anh nghe nói có sát thủ đến, em bởi vì vậy nên mới sốt ruột đúng không?”
Tuy không có ai nói cho anh biết chuyện sát thủ.
Nhưng các vệ sĩ canh ngoài cửa phòng luôn nói chuyện qua bộ đàm, anh có thể nghe thấy nội dung trong đó.
Với lại an ninh nhà họ Hạ được nâng cấp, lại chi trả giá cao để giữ toàn bộ y tá ở tầng này, y tá cũng sẽ nói với anh.
Vừa mới bị trói xong, rồi thoát khỏi tủ lạnh, giờ lại đến sát thủ muốn lấy mạng anh.
Tô Lâm Lang đến gần, cười hỏi: “Anh Phác Đình sợ hả?”
Nói vậy là bởi vì cấu tạo sinh lý của đàn ông, do nguyên nhân giới tính nên bản tính của họ đều sẽ khá cậy mạnh.
Cho dù có bị dọa sợ tè ra quần thì miệng vẫn cứng rắn, chắc chắn sẽ nói không sợ.
Sắc mặt của Hạ Phác Đình vẫn như thường, thế mà về mặt này lại rất thành thật, đôi mắt trong trẻo chớp một cái: “Sợ.”
Nếu anh mạnh miệng nói không sợ, Tô Lâm Lang sẽ hù anh một chút.
Nhưng người ta đã thành thành thật thật, vì vậy cô không nên hù dọa nữa.
“Có mười mấy vệ sĩ, với cả em nữa, anh đừng sợ. Có điều anh Phác Đình này, hôm nay Bách Phú lại tăng thêm bốn điểm, với lại trên báo còn nói chính phủ thông báo muốn cải tạo lại Cửu Long, sẽ do Bách Phú phụ trách xây dựng, nhìn rất tốt đẹp.” Tô Lâm Lang nói: “Tuy nhiên vận tải hàng hải Tây Nguyên mà anh đánh giá cao, lại không có tin tức gì cả.”
Dẫu sao vẫn là người trẻ tuổi, dù có bị thương nặng thì với anh hôm nay cũng là một ngày như mọi ngày.
Hôm nay Hạ Phác Đình cuối cùng đã có thể tự chống tay ngồi dậy, anh hỏi: “Em có muốn nghe không?”
Hỏi gì vô nghĩa vậy?
“Trước năm 97 Cửu Long sẽ không được cải tạo, đấy chỉ là nói xuông, phía chính phủ sẽ đẩy trách nhiệm về cho cư dân Cửu Long, nói là vì cư dân phản đối nên sẽ không tiến hành cải tạo, dự án biến thành phế thải. Vậy thì, Bách Phú sẽ theo thế ngã xuống, Tây Nguyên lập tức mua lấy tin tốt, nếu anh đoán không sai, sẽ thông qua chính phủ nước Anh thúc đẩy thu mua dự án. Như vậy, Tây Nguyên sẽ thuận thế đi lên.”
Vừa nói, anh vừa vùng vẫy, mãi đến khi mặt anh đã trắng toát như tờ giấy thì anh mới ngồi thẳng được.
Đúng vậy, anh ngồi dậy, từ sau khi bị thương, đây là lần đầu anh có thể từ trên cao nhìn xuống cô em gái.
Tô Lâm Lang đã hiểu ra: “Bọn họ chỉ đang tạo bánh vẽ, đánh tráo khái niệm, lừa tiền của cư dân.”
Cô lại hỏi: "Rút tiền khỏi Bách Phú rồi lại đẩy giá của Tây Nguyên, chẳng phải là mấy chiêu trò cũ, còn có thể lừa được người khác hay không?"
Tập đoàn tài chính bên nước Anh thao túng giá của một cổ phiếu lên cao sau đó thu hết tiền về, lại tung giá một cổ phiếu khác lên cao rồi lại gom tiền về, thủ đoạn như vậy lặp đi lặp lại liên tục, thế mà vẫn còn có người tin cơ à?
Hạ Phác Đình đau đến mức yết hầu run lên, mồ hôi lạnh chảy dọc theo tóc mai: "Thương trường làm sao thiếu được những thủ đoạn này!"
Anh lại cố nén đau nói: "Vốn dĩ người Cảng Thành có cảm tình với nước Anh, chuyện rút vốn thế này cũng là một việc khiến người ta hoang mang, mà xét về mặt cảm xúc, con người khi đầu tư thường không tính toán chi phí."
Cảng Thành nhờ có lợi thế địa lý nên rất được thiên nhiên ưu ái, là thành phố giàu có nhất Đông Nam Á, tài nguyên thu vén mãi không hết.
Còn hơn mười năm nữa mới đến ngày rút vốn, tập đoàn tài chính bên nước Anh sẽ tung ra một loạt các tin tức, dựng lên một ảo tưởng là "sẽ bảo vệ người dân Cảng Thành, trừ khi bất đắc dĩ thì sẽ không rút vốn", đồng thời liên tục vơ vét, cho đến khi vét sạch cái mảnh đất này, vơ vét đến tận đô Cảng cuối cùng.
"Đây chẳng phải là lừa đảo có chính phủ đỡ đầu hay sao? Chẳng lẽ không ai quản lý à?" Tô Lâm Lang nói xong, thấy Hạ Phác Đình toát đầy mồ hôi lạnh nhưng lại mỉm cười hiền hòa nhìn cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ, Hạ Thị có ba trăm triệu cổ phiếu, cũng được coi là một tập đoàn tài chính.
Mà hành động mua bắt đáy cổ phiếu của Hạ Phác Đình thực ra cũng giống như tập đoàn tài chính bên nước Anh.
Nhưng mà anh có tầm nhìn xa trông rộng, còn đi trước tập đoàn tài chính bên nước Anh một bước và cũng đang kiếm tiền bằng cách lừa đảo.
Máu nhà nông của Tô Lâm Lang bỗng nổi lên, cô vừa nhặt bút lên, nhanh chóng viết ra một dòng chữ nhỏ trên băng gạc ở mắt cá chân của Hạ Phác Đình: Đả đảo tư bản chủ nghĩa Hạ Phác Đình!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận