Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 774:

.



Chương 774:
Đại Lục muốn quay bộ phim "Hoàng đế cuối cùng", việc này có thể, nhưng trước mắt toàn bộ dự án vẫn còn đang trong giai đoạn trù bị.
Nếu muốn quay phim, quả thật sẽ phải liên lạc với rất nhiều người đang giữ các văn vật, phải quay ảnh một số văn vật nằm rải rác bên trong hoàng cung, đặc biệt là những thứ hiện nay đang ở phương tây.
Để bày tỏ lòng biết ơn, đoàn phim sẽ cho những người nắm giữ văn vật một số cảnh quay ở trong bộ phim, giống như những quảng cáo thương mại được lồng ghép vào phim.
Cho nên toàn bộ đều đã nói thông, nhưng, nó hẳn còn có chuyện chưa xảy ra.
Mà Tô Lâm Lang cố ý nhắc đến điều này, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
Cho nên đang yên đang lành, tại sao cô lại nói về chuyện này?
Hạ Phác Đình suy nghĩ một lát, rồi quay người lại, thấy chiếc túi xách mà vợ mang theo khi ra ngoài ở trên bàn.
Được rồi, có lẽ anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng anh mới mở miệng, vừa định nói chuyện thì vợ lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn anh một cái, sau đó nói: “Được rồi!”
Trên thảm đỏ, cô trông giống như một Nữ hoàng với lối trang điểm tinh tế, cao quý và diễm lên, nhưng khi nằm trên giường, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, gò má hồng hào, tươi cười ngọt ngào, hương thơm đồng cỏ giữa môi và răng, nó vẫn khiến Hạ Phác Đình nhớ lại hồi đi đến Đại Lục, đi ngang qua cánh đồng mía rộng lớn, ở ngoài đồng ruộng, anh bắt gặp cô em gái trẻ với khuôn mặt xinh đẹp lại tràn đầy sức sống, bồng bột hoạt bát đó.
Cô luôn có thể tự do chuyển đổi giữa khí thế anh dũng như Nữ hoàng và sự ngọt ngào mềm mại của như em gái.
Hạ Phác Đình nghiêng đầu, khàn giọng nói: "Cái đó, thật sự ổn sao?”
Tô Lâm Lang cắn môi gật đầu, mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Bình thường kỳ kinh nguyệt của cô nhiều nhất là ba ngày, nhưng lần này có lẽ bởi vì đi xa, đồng hồ sinh học bị gián đoạn, đã kéo dài khoảng sáu ngày rồi.
Nhưng nếu cô đã đồng ý rồi, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc hôm nay anh muốn làm gì thì làm sao?
Hạ Phác Đình xoay người, vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ lên môi vợ, nhưng không khống chế tốt sức lực, vừa mới hôn cô, cô đã kêu rên một tiếng.
"Ưm, đau quá, anh trai, anh nhẹ chút đi!” Cô lẩm bẩm nói.
Hạ Phác Đình biết rằng, vào giờ phút này, có người đang nghe trộm hai vợ chồng bọn họ.
Anh cũng muốn nhẹ hơn một chút, nhưng lâu lắm rồi không được làm cái kia, anh thật sự khó có thể khống chế được sự nhiệt tình của mình!

Nhân tiện, Hạ Phác Húc, người lại lần nữa lỡ mất giải nam diễn viên xuất sắc nhất, nghe nói anh cả và chị dâu cả đang ở Luân Đôn, liền đi mua vé máy bay vào lúc nửa đêm, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau đã đáp đất xuống Luân Đôn.
Anh ta là cậu hai nhà họ Hạ, tuy rằng không có địa vị trong nhà, nhưng chỉ cần là thành phố có khách sạn của Hạ Thị, anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tự nhiên sẽ có người tới đón anh ta.
Anh ta cũng không phải người vô dụng mất tinh thần như Hạ Phác Đình nghĩ, bởi vì từng đóng phim điện ảnh ở Đại Lục, còn quay chụp vài quảng cáo, anh ta khá nổi tiếng ở Đại Lục, sự thật là đoàn phim “Hoàng đế cuối cùng” đã từng mời anh ta đến thử vai.
Nhưng Hạ Phác Húc không muốn dậm chân ở Đại Lục, cũng chỉ muốn đoạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất về tay, cho nên anh ta đã từ chối lời mời đóng phim “Hoàng đế cuối cùng”.
Anh ta đặc biệt yêu thích Châu Âu, yêu thời trang ở nơi này, cũng yêu con người ở nơi đây, đây là điều mà Linda Tôn, mẹ của anh ta đã dạy từ khi còn nhỏ.
Trong suy nghĩ của Linda Tôn, Cảng Thành là một bãi rác, Châu Âu chính là thiên đường, Luân Đôn càng là thiên đường trong thiên đường, dưới sự ảnh hưởng, Hạ Phác Húc cũng cho rằng như vậy.
Đừng nhìn thấy bộ dạng khóc lóc sướt mướt đáng thương của anh ta khi gọi điện cho Tô Lâm Lang, nhưng thực ra nghe cô nói đang ở Luân Đôn, anh ta vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được, cũng không muốn phải trở về Cảng Thành ngay lập tức.
Ngược lại suốt đêm lên kế hoạch đi du lịch một chuyến, chuẩn bị dẫn chị dâu của anh ta, người chưa hiểu sự đời đi mở mang tầm mắt.
Lúc này, ngồi xe một đường đi đến khách sạn, vừa xuống xe trước cửa khách sạn, đã thấy Hạ Bình An đang đợi anh ta ở ngoài khách sạn, anh ta hét lên: “Hi, chú Bình An, cháu ở đây này!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận