Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 860:

.



Chương 860:
Họ gom bốn khẩu AK bỏ vào túi, vì trên mỗi khẩu súng đều có một chiếc thẻ khắc tên của bọn buôn ma túy nên tất nhiên phải gom lại.
Đồng thời, bọn họ cũng phải mang một bộ trên cơ thể của mỗi tên buôn ma túy về để sử dụng khi xét xử.
Sau khi "Phân đội nhỏ của A Sir Cảng Thành" với một cảnh sát duy nhất là sếp Tiền lãnh đạo giải quyết xong bốn tên buôn ma túy, vì du thuyền lớn hết dầu nên nhóm bọn họ quyết định dời trận địa sang tàu tuần tra.
Bọn họ móc du thuyền vào tàu tuần tra để kéo theo sau rồi tiếp tục lên đường.
Trong chốc lát đã giải quyết xong bốn tên buôn ma túy khiến sự tự tin của sếp Tiền dâng cao, anh ta cầm bộ đàm của bọn buôn ma túy và nói: "Cô Tô, còn một chiếc tàu tuần tra nữa, hay là tôi dùng bộ đàm dụ bọn chúng tới đây rồi chúng ta xử lý chúng luôn, được không?"
Hiện tại, còn một chiếc tàu tuần tra tương tự đang lang thang trên vùng biển này, trên tài cũng có bốn khẩu súng AK.
Tô Lâm Lang cũng muốn giải quyết chiếc du thuyền đó trước.
Nhưng sau khi nghĩ ngợi vài giây, cô nói: "Không được, bọn buôn ma túy không phải kẻ ngốc, bọn chúng rất quen thuộc lẫn nhau, mà giọng nói của anh lại không giống, lỡ như bị nhận ra sẽ rất rắc rối. Bây giờ chúng ta đi tìm tổ chuyên án chờ bọn họ phân phối nhiệm vụ thôi."
Tuy bọn họ không biết trong sòng bạc trên thuyền của Cố Mãn Quán có bao nhiêu tên buôn ma túy, nhưng bọn chúng mới là mục tiêu chính của nhiệm vụ tối nay.
Nếu bọn họ vì tham công mà làm kinh động đến mục tiêu chính của nhiệm vụ, rất có thể sẽ để vuột mất A Khôn, như vậy mất nhiều hơn được.
Sếp Tiền cũng là người thông minh, sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, anh ta đặt bộ đàm xuống.
Tuy nhiên, lúc này Hạ Bình An vốn đang vệ sinh vết máu trong khoang thuyền lại nhìn chằm chằm vào tấm biển dán trên tường và nói: "Mợ, có lẽ rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp một chiếc tàu tuần tra khác."
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía ông ấy.
Hạ Bình An bật đèn pin, rọi thẳng vào tờ ghi chú viết toạ độ dán trên tường và nói: "Ở đây có một toạ độ được ghi chú lại, hai chiếc tàu tuần tra di chuyển theo vòng tròn đường kính năm kilomet, đến nửa đường hai chiếc tàu sẽ chạm mặt nhau."
Đừng thấy ông ấy sắp sáu mươi tuổi mà xem thường, năm nào ông ấy cũng đi theo bảo vệ thuyền suốt mấy tháng, là thuyền trưởng có kinh nghiệm nhất của Hạ Thị, thế nên ông ấy rất sành sỏi về các tuyến đường đi trên biển.
Hạ Bình An im lặng tính toán, giảm tốc độ xuống mức thấp nhất rồi nói: "Không đúng, dựa vào tốc độ lúc nãy, đáng lẽ chúng ta đã chạm mặt chiếc tàu tuần tra kia rồi chứ!"
Tiền Phi Long lên tiếng: "Vậy còn tàu kia đâu, lẽ nào nó gặp phải cảnh sát hay quân đội Đại Lục rồi?"
Nếu con tàu tuần tra còn lại của bọn buôn ma túy cũng chạy với tốc độ tương tự như con tàu bọn họ đang đi, đáng ra lúc này bọn họ đã chạm mặt nó rồi.
Thế nhưng hai chiếc tàu lại không giáp mặt nhau, vậy con tàu kia đã đi đâu?
Tối nay, trên vùng biển quốc tế không có người sinh sống này rất náo nhiệt, nào là thuyền của quân đội Nam Hải, sòng bạc trên du thuyền của Cố Mãn Quán, du thuyền của Tiền Phi Long và thuyền tuần tra của bọn buôn ma túy nữa.
Vì muốn đảm bảo có thể một lưới bắt hết bọn buôn ma túy, cảnh sát quyết định hành động sau khi bọn buôn ma túy tuần tra xong.
Nếu nửa đường gặp nhau, bọn họ bắt buộc phải giết sạch toàn bộ, bởi vì bọn chúng đều là phần tử khủng bố, nếu có một con cá lọt lưới thì kẻ đó sẽ quay về hang ổ của bọn buôn ma túy thông báo, khiến hành động hôm nay thất bại.
Khi đó, người cũng cấp tín tứ như A Hà và Hạ Phác Húc chắc chắn sẽ bị giết.
Bọn họ sẽ bị bọn buôn ma túy lột da đầu, đánh gãy khớp xương và phải chịu tra tấn tới chết.
Vì vậy, nhiệm vụ tối nay không được phép thất bại, tất cả những kẻ buôn ma túy đều phải bị bắt.
Nhưng mà con thuyền tuần tra kia đang ở đâu?
Tống Thời Vũ vẫn luôn im lặng quan sát mặt bỗng lên tiếng: "Nhìn kìa, thuyền kayak."
Mọi người nhìn theo hướng tay anh ta, quả nhiên có ba người đang ngụy trang chèo chiếc thuyền kayak màu xanh về phía này.
Thoạt nhìn mặt biển có vẻ tĩnh lặng, nhưng vì nhiều lý do mà trong cùng một vùng biển, hướng dòng chảy lại khác nhau.
Muốn biết con thuyền kayak này từ đâu tới thì phải quan sát dòng chảy.
Hạ Bình An có kinh nghiệm nên ông ấy cầm ống nhòm lên quan sát rồi nói: "Gia Minh, lái thuyền về hướng 5:20."
Rõ ràng chiếc thứ kayak kia đến từ hướng 5:20.
Thấy cả nhóm căng thẳng như gặp phải kẻ địch mạnh, Tô Lâm Lang vội giải thích: "Đừng lo, chiếc thuyền kayak đó là của quân đội Nam Hải."
Trang bị quân sự của các quốc gia tương đối giống nhau, nhưng các thiết bị quân sự của nước Hoa đều có biểu tượng ngày một tháng tám, trên chiếc thuyền kayak kia cũng có biểu tượng này, chứng tỏ nó thuộc về quân đội Nam Hải của nước Hoa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận