Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 729:

.



Chương 729:
Trên tàu của Tiền Phi Long có tám người, mà nhóm Trình Siêu có bốn người, là bốn bộ đội đặc chủng.
Không biết khi họ giáp mặt, ai sẽ thắng ai, nhưng chắc chắn sẽ có người hi sinh.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm Lang nói: “Anh họ, đưa đến đây thôi, đoạn đường còn lại để em tự bơi về.”
Từ nhỏ cô lớn lên ở nông trường ven biển, đương nhiên kỹ năng bơi không thể chê.
Nhưng Trình Siêu cảm thấy không ổn, anh ấy nói: “Em họ, anh luôn cảm thấy tình huống này không ổn, nếu thật sự không được thì chúng ta về bộ đội trước. Để hôm khác em rời đi, chúng ta có thể đi tuyến đường Macao, đến Macao rồi bảo ông tư Viên lén đưa em qua biên giới.”
Tô Lâm Lang mặc áo thun dài tay, cởi ra, bên trong là đồ bơi. Lại cởi quần, đá rơi giày xuống, rồi cô nói lời nói dối thiện ý: “Du thuyền màu trắng chính là chiếc của nhà họ Hạ, mọi người không cần bận tâm cho em, để em tự bơi qua.”
Trình Siêu đánh giá phương hướng của chiếc thuyền đánh cá kia, đại khái khoảng ba hải lý, xấp xỉ với khoảng cách của năm cây số.
Ngược lại đường đi thuận theo dòng nước, nhưng nếu bơi thì ít nhất phải bơi hơn một tiếng.
Anh nói: “Chỉ đi thêm vài bước đường thôi, đó vẫn là vùng biển của bọn anh, để bọn anh đưa em đi.”
Tô Lâm Lang đã móc ra mũ bơi, nút tai và mũi kẹp từ trong túi, đội mũ lên rồi lại nhét nút tai và kẹp mũi vào. Cô duỗi hai tay ngã về phía sau, nói: “Không cần đâu anh họ, tạm biệt!”
Để tiện hơn khi lái máy bay, nên cô mặc hai bộ đồ bơi riêng biệt.
Đương nhiên không phải bikini, là đồ bơi bình thường màu xanh lá cây, phía dưới là quần đùi ngắn cạp trễ kèm váy ngắn, bên trên là áo T - shirt hở eo bó sát người. Cô đột nhiên cởi quần áo, làm cho mấy người lính cũng ngượng ngùng, nhanh chóng xoay người.
Khởi động cơ thể xong, lại nhảy xuống nước, rồi Tô Lâm Lang đi về phía thuyền đánh cá.
Trình Siêu cho tài xế dừng ca nô, đương nhiên không thể đi, bọn họ phải ở tại chỗ theo dõi Tô Lâm Lang, chờ cô an toàn.
Một khi cô bị chết đuối hay bị cảnh sát biển của Cảng Thành bắt gặp, bọn họ phải lập tức xông tới cứu người.
Ngồi trên ca nô, mắt thấy Tô Lâm Lang mặc bộ đồ xanh biếc, giống như đuôi cá bơi càng lúc càng xa. Đảo mắt đã bơi được nửa hải lý, Trình Siêu quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của các chiến hữu, ngay thẳng nói: “Có cái gì phải bất ngờ, em ấy là em gái tôi, quán quân của nông trường, là tay lái máy kéo, công nhân mẫu mực cái gì ấy nhỉ, là…”
Mã Dược giơ tay, nói: “Chủ tịch Mao của chúng ta nói, là người có thể lên trời hái trăng, xuống biển bắt ba ba!”
Trình Siêu ở trên chiến trường nên chậm trễ việc học, trình độ văn hóa không cao, bất chợt không biết phải hình dung em gái như thế nào.
Vừa nghe, mắt đã sáng lên: “Đúng, em gái tôi có thể lên trời hái trăng, xuống biển bắt ba ba.”
Mấy PLA đưa mắt nhìn Tô Lâm Lang đang bơi càng ngày càng xa, đồng thanh cảm thán: “Em gái chúng ta thật là giỏi mà!”

Bọn họ giống như Tiền Phi Long đã tưởng tượng, còn vui vẻ hơn cả ăn tết, vui tới mức cười sắp bể bụng.
Nhưng bụng Tiền Phi Long đã sắp nổ tung.
Lúc này ở trên biển, anh ta đang lái một chiếc du thuyền lớn nổi bật và xa hoa vô cùng, đương nhiên cũng không dễ che giấu.
Hơn nữa vì bắt mấy tên PLA cho hả giận, anh ta đã điều động tất cả cảnh sát biển của vùng biển này, sau đó mạo hiểm vượt biên, đến vùng biển của Đại Lục, trốn ở phía sau một chiếc thuyền chăn nuôi, toàn tâm toàn ý chờ nhóm PLA mắc câu.
Chậm chạp không nghe thấy tiếng động cơ, anh ta cũng sốt ruột, bảo đội viên A Xuân lên thuyền của hộ gia đình phía trước, đi điều tra tình hình.
Trước mắt trên chiếc thuyền của hộ gia đình không có người, nhưng cũng không biết lúc nào sẽ có người tới, cho nên A Xung cũng không dám quá lộ liều, lặng lẽ sờ vào thuyền, ghé vào bên trong lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Tội nghiệp Tiền Phi Long đích thân ngồi chờ ở ngoài cổng của nhà họ Hạ hai ngày.
Giờ đã là chạng vạng tối, nắng chiều chiếu lên người, ấm áp vô cùng. Tuy anh ta đang khó chịu, nhưng mệt mỏi quá lâu, nên thoáng cái đã nằm trên boong tàu ngủ thiếp đi, còn ngủ rất là thoải mái nữa.
Đột nhiên, có người lay anh ta: “Đại ca, người đẹp đến rồi, thật sự là người đẹp, là kiểu siêu đẹp ấy.”
Tiền Phi Long mở to mắt, thấy là A Xung, dụi mắt hỏi: “Cậu đang phát điên cái gì vậy, Tô Lâm Lang đâu?”
Đang ở trên biển, còn là vùng biển của Đại Lục, đều phải lái tàu hơn một tiếng để tới hai bên bờ thì người đẹp nào lại tới đây chứ.
A Xung nói: “Thực sự có, anh mau nhìn đi, người đẹp đang bơi về phía chúng ta.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận