Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 643:

.



Chương 643:
Quý Đình Hiên vẫn luôn cảm thấy việc nửa đêm gọi gọi điện thoại cho mẹ anh ta, chọc tức Lý Phụng Gia đã đủ ác độc rồi, dựa vào vẻ đẹp của mình để gây chuyện mà thôi.
Nhưng anh ta ngờ không ngờ người có vẻ ngoài bình thường, dịu dàng và tốt bụng như Lưu Bội Cẩm lên nắm quyền sẽ càng độc ác, đáng sợ hơn.
Đương nhiên, người có tội là cha anh ta, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn lại phụ tình phụ bạc hạnh, ông ta xứng đáng bị đàn bà lợi dụng.
Nhưng phiền phức chính là Quý Đình Hiên quả thật đã làm sai, Quý Đức lại không giúp anh ta, anh ta đấu không lại Lưu Bội Cẩm, cũng chỉ có thể ngậm ngùi đứng sang một bên.
Nhưng Tô Lâm Lang đã đặc biệt đến đây, có nghĩa là cô muốn giúp anh ta.
Quý Đình Hiên nói: “Phác Đình có gọi điện thoại cho tôi mấy ngày hôm trước, nói lần sau anh ta định mang 3 tỷ đến Đại Lục, nếu cô Tô giúp tôi, tôi sẽ hoàn toàn phối hợp với cô, chỉ cần cô có thể làm cho tôi trở về hội đồng quản trị, Phác Đình cần 3 tỷ, tôi có thể chi ra 1 tỷ!”
3 tỳ là khoản đầu tư, đồng thời cũng được dùng để xây dựng cơ sở ở Đại Lục, kích nổ thị trường, làm nền kinh tế trở nên sống động.
Hạ Phác Đình không thể lấy ra nhiều tiền như vậy một mình được.
Quý Đình Hiên có thể giúp anh, nhưng anh ta phải quay lại được hội đồng quản trị trước.
Nhưng trong khi anh ta vội vàng tỏ thái độ, Tô Lâm Lang lại không nóng nảy, mà chỉ nói: “Trước hết đừng nghĩ nhiều, bảo vệ bản thân và em trai cho tốt, cũng bảo vệ ông nội anh, giấu tài đi, tôi cũng nên về nhà rồi.”
Quý Đình Hiên còn muốn nói gì đó, đã nghe phía sau vang lên giọng nói nghiêm khắc của cha mình: “Nghiệp chướng, không mời cô Tô vào nhà ngồi, còn dẫn cô ấy ra ngoài hóng gió lạnh, con thật sự càng sống càng ngu, không mau quay về tự suy ngẫm lại đi.”
Được rồi, cha tới, cậu cả Quý lại bị mắng.
Tô Lâm Lang chớp mắt với Quý Đình Hiên, quay đầu lại nói: “Chú Quý, tôi nghe Đình Hiên nói xương đùi của ngài đã bị hoại tử, sau này không thể đứng lên được nữa, chuyện này có đúng không?”
Nhắc đến bệnh của mình thì Quý Đức lại uể oải, ông ta nói: “May mà Bội Cẩm không rời không bỏ tôi, có thể làm hai chân cho tôi.”
Tô Lâm Lang cố ý nói: “Bà Quý quả thật rất tốt. Hơn nữa tôi nhớ Cục Điều tiết Ngân hàng có quy định, người khuyết tật không thể giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị của các công ty niêm yết, tôi nghĩ nếu chú Quý không muốn rắc rối với Cục Điều tiết Ngân hàng, thì nên nhường chức chủ tịch hội đồng quản trị cho bà Quý đi.”
Lưu Bội Cẩm sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội nói: “Cô Tô đừng nói như vậy, tôi không có năng lực đó.”
Tô Lâm Lang nói: “Theo tôi thấy năng lực của bà Quý cũng không kém chú Quý chút nào, dũng cảm lên nắm quyền đi, tôi sẽ ủng hộ cô.”
Cô lại nói tiếp: “Trong nhà còn có việc, tôi đi trước.”
Lưu Bội Cẩm buông Quý Đức ra nói: “Tôi tiễn cô Tô đi.”
Quý Đức lại nói: “Em đi làm gì?” Sau đó cao giọng nói với Quý Đình Hiên: “Nghiệp chướng, còn không mau đi tiễn cô Tô?”
Quý Đình Hiên tiễn Tô Lâm Lang ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cô Tô, tôi cũng nên bắt chước cô khen ngợi Lưu Bội Cẩm mới được!”
Tô Lâm Lang chỉ mím môi cười, sau đó xoay người rời đi.
Cô không cao, còn thích đi giày đế bằng, trông vô cùng nhỏ nhắn, nhưng bộ âu phục lại khiến cô trông rất đẹp nghiêm túc, khi cô cười, má lúm đồng tiền đầy ngọt ngào, khiến cho Quý Đình Hiên đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình đầy mây mù của mình từ nay đã có hy vọng.
Nhìn xe của cô rời đi, vừa quay lại đã thấy Quý Đức, Quý Đình Hiên nói: "Cha, con cũng sẽ ủng hộ cô Lưu lên làm chủ tịch hội đồng quản trị của Quý thị. Con sẽ bỏ phiếu cho cô ấy, ngoài ra, sau này con sẽ không làm việc ở Quý thị nữa, con sẽ… ra ngoài làm việc."
Quý Đức là như thế này, ông ta suốt ngày cảnh giác con trai mình, trăm phương ngàn kế muốn cướp quyền, còn rất hận con trai, nhưng nếu con trai thật sự từ bỏ, ông ta cũng sợ, bởi vì dù sao Lưu Bội Cẩm cũng là người ngoài, mà Quý Đình Hiên mới là con trai cả của ông ta, mang trong mình dòng máu của ông ta.
Nếu ông ra chết, người thừa kế chỉ có thể là Quý Đình Hiên.
Ông ta nói: “Con nổi điên cái gì? Cha tha thứ cho con, ngày mai trở về công ty, tiếp tục đi làm đi.”
“Không được, tôi tài hèn sức mọn không bằng cô Lưu. Công việc của tôi cũng nhường cho cô ta!” Quý Đình Hiên nói xong, quay người bỏ đi.
Tô Lâm Lang bảo anh ta giấu tài, anh ta đẩy hết thảy công việc cho Lưu Bội Cẩm để cô ta làm, còn bản thân về nhà trước để chăm sóc ông nội cho tốt.
Còn về ông cha mình, thấy ông ta ngay cả đại tiểu tiện cũng không tự lo nổi, nói thật, Quý Đình Hiên không những không đau lòng, trong lòng còn thấy rất hả hê!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận