Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 168:

.



Chương 168:
Quý Đình Phong cố ý thả lỏng dây, thấy chó hăm he về phía Tô Lâm Lang, lại túm lại: "Sorry chị dâu nha!"
Tô Lâm Lang nghĩ nghĩ, cố ý lui về sau hai bước, không lên tiếng, chỉ ôm tay dựa vào tường, làm ra tư thế như đang sợ hãi.
Làm đến nước này, còn không phải là muốn thấy cô sợ hãi sao?
Vậy cô sẽ sợ một cái cho bọn chúng xem!
Mấy tên thiếu niên thấy thế lập tức hưng phấn, kéo dây chó cười ha hả: "Không phải chứ chị dâu, chị thế mà lại sợ chó ư?"
Bọn họ đang cười vui vẻ thì nghe thấy một giọng đàn ông thô trầm vang lên từ đằng sau: "Các bạn học à, các cậu nuôi chó thế nào vậy, vì sao lại không thuần phục nó thật tốt, để chúng nó sủa loại cắn bậy, không thấy dọa sợ con cháu nhà chúng tôi rồi sao?"
Người đó đương nhiên là chủ nông trại Tần đang khập khiễng đi tới, kéo Tô Lâm Lang ra phía sau, tư thế bảo vệ, quát lớn: "Lập tức dắt chó ra chỗ khác!"
Ông ấy là một quân nhân xuất ngũ, vì thế hiện sự trịnh trọng khi tới Cảng Thành nên đã mặc một bộ quân trang cũ sạch sẽ nhất của mình.
Nhưng trong mắt đám con nhà giàu thì một khuôn mặt và đôi tay khô ráp, một đôi giày giải phóng quân, đầu tóc bạc phơ, cây gậy làm từ gỗ khiến bọn họ cảm thấy khá khó nói. Mọi người nhìn ông ấy từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một người nguyên thủy.
Cuối cùng, Cố Khải Toàn hỏi lại: "Phác Chú, vì này là ai vậy, từ đâu xuất hiện thế?"
Gần đây Hạ Phác Chú đang ở trong giai đoạn mang trong mình nhiệt huyết bừng bừng với Đại Lục, còn chuẩn bị qua một thời gian nữa sẽ đi theo chị dâu đến đại lục, vì thế cậu ta vỗ ngực nói: "Là người nhà mẹ đẻ của chị dâu tôi, tới từ nông trường Đại Lục."
Mấy thiếu niên đối diện: "Oa, hóa ra là tới từ Đại Lục à?"
Bọn họ nhớ tới công phu của chị dâu thì hơi e sợ, nhưng cũng không quá sợ, dù sao thì chủ nông trường Tần là một người già bị què.
Mấy thiếu niên cố ý buông tay, ba con chó lớn lập tức chạy nhảy, hướng về phía chủ nông trường Tần mà sủa gâu gâu.
Tô Lâm Lang lại ở đằng sau né tránh, còn hừ một tiếng: Ôi, sợ quá!
Chủ nông trường Tần tức giận, nói: "Không thấy chúng đang dọa con bé sợ hả, tôi ra lệnh cho các cậu, lập tức dắt chó đi."
Ông ấy quay đầu lại đánh giá, quần áo trên người Tô Lâm Lang rất đẹp, làn da còn trắng nõn hơn so với lúc trước, trên tay còn đeo vòng, chân mang giày da tinh xảo, vừa nhìn đã thấy nhà họ Hạ không có bạc đãi cô.
Hạ Phác Đình ngồi xe lăn, không ra ngoài được nên đang ở trong phòng khách.
Chủ nông trường Tần vừa thấy yên tâm vừa thấy vui mừng, gật đầu một cái về phía Hạ Phác Đình để bày tỏ sự biết ơn nhưng khi quay đầu lại nhìn, ông ấy lại tức giận.
Ba cậu nhóc kéo con chó, không chỉ không rời đi mà cứ quay vòng xung quanh Tô Lâm Lang.
Cố Khải Toàn còn cố ý trêu chọc: "Ông bác già, con chó này quá hung dữ quá, chúng cháu không thể kéo đi được, phải làm sao đây?"
Nào biết câu này của cậu ta lại khiến chủ nông trường Tần nổi giận.
Ông ấy lui ra khỏi chiến trường vì bị thương nên ghét nhất là mấy đứa con trai quá yếu đuối.
Ông ấy nói: "Nhớ năm đó trên chiến trường viện trợ Triều Tiên, bọn bác có thể đánh đến cả ông nội của đám chó này phải tè ra quần mà bây giờ mấy người trẻ tuổi các cháu sao vậy có mấy con chó con cũng không khống chế được à?"
Ông nội của chó là sao?
Gonda bĩu môi, cố ý nới lỏng dây thừng rồi lại kéo chặt: "Ông già, ông có hiểu về chó không đấy, đã từng thấy loại chó quý này chưa?"
Chủ nông trường Tần chỉ con chó của cậu ta: "Chó chăn cừu, giống Đức nhưng lại đến từ Mỹ, đúng không?"
Mặt mấy cậu bé biến sắc, bởi vì chó của bọn họ quả thật đều là nhập khẩu từ Mỹ tới, là chó quân đội đã không dùng nữa.
Chủ nông trường Tần dùng một chân đứng thẳng, vừa bảo vệ con gái, vừa lấy gậy chỉ: "Nhớ năm đó ở chiến trường Triều Tiên, loại chó này là quân khuyển của Mỹ, chuyên cắn người da vàng như chúng ta, cắn chiến sĩ đã đành, nó còn cắn những dân chúng bình thường cơ, từ người già đến trẻ nhỏ đều không tha, các bác thấy một con là giết một con!"
Hai người kia nghe không hiểu nhưng Cố Khải Toàn lại hiểu biết nhiều hơn một chút nên đã giải thích cho họ về chiến tranh Triều Tiên.
Quý Đình Phong nhát gan, nghe vậy lập tức thấy sợ hãi, lặng lẽ kéo con chó trốn về phía sau.
Nhưng Gonda không tin lắm, cậu ta còn cố ý khiêu khích: "Ông dùng cái gì để giết chó, chẳng lẽ dùng gậy của ông sao?"
Thấy mấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào cái chân què của mình rồi khiêu khích, chủ nông trường Tần lại nổi giận.
Ông ấy là khách quý mà đây là nhà giàu có, nếu thật sự giết chó ở chỗ này thì đương nhiên không ổn, nghĩ vậy ông ấy bèn nói với Tô Lâm Lang: "Con gái, con lấy cái túi lớn ra đây để cha dọa cho mấy con chó này sợ chạy mất."
Dọa sợ chạy á?
Đây là chó chăn cừu, cái gì có thể dọa chúng chạy đây?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận