Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 486:

.



Chương 486:
Anh lại nói: “Nó đang tự mình nghiên cứu vũ khí ở nước Anh, vừa mới thuê được phòng nghiên cứu nó đã bị cơ quan Tình báo Trung ương nước Anh theo dõi và nghe lén, cho nên nó không dám gọi điện thoại cho chúng ta, phải đến sân bay mới dám thông báo.”
Nói cách khác, khi còn nhỏ, Hạ Phác Hồng là đứa cháu mà Hạ Trí Hoàn cho rằng là thông minh nhất trừ Hạ Phác Đình.
Nhưng tục ngữ nói tốt quá hóa lốp.
Cậu ta quá thông minh, người bình thường khó có thể theo kịp suy nghĩ của cậu ta.
Hạ Trí Hoàn luôn nói thằng ba nhà ông là một con ngựa tốt, nhưng không ai có thể kiểm soát được.
Hạ Phác Hồng là một người nước ngoài, cậu ta nghiên cứu vũ khí ở nước Anh thì nhất định phải đăng ký với cơ quan Tình Báo trung ương nước Anh.
Cậu ta có thể nghiên cứu khoa học, nhưng muốn đem thành quả nghiên cứu của mình rời khỏi nước Anh thì cần phải trải qua thẩm tra và phê duyệt.
Mà một người cuồng nghiên cứu như cậu ta, rất có thể đã làm rất nhiều nghiên cứu quân đội cấm các cá nhân làm.
Cậu ta chỉ muốn tiền nên sẽ mang toàn bộ thành quả nghiên cứu về, cậu ta không nghĩ đến chuyện nhỡ may bị bắt và bị đưa ra tòa án quân sự xét xử sẽ có kết cục như thế nào, cậu ta cũng sẽ không nghĩ đến việc mình sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho gia đình mình.
Cậu cả Hạ cũng không còn cách nào với người em trai lập dị này của mình, lên máy bay đội mũ bảo hiểm, anh lớn tiếng hỏi: “Em gái, em giúp nó qua kiểm tra an ninh có nguy hiểm không? Nếu có nguy hiểm thì bỏ đi, từ trước đến nay nó chỉ thích làm nghiên cứu, thật ra nghiên cứu ở đâu cũng giống nhau thôi, nếu không cứ để nó ngồi tù đi.”
Anh chàng kỳ lạ Hạ Phác Hồng, cho dù có vào tù cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu ở trong tù.
Nhưng Tô Lâm Lang thì khác, cô là một người bình thường, cô còn là chủ tịch của Hạ Thị, Hạ Phác Đình không thể để cô ngồi tù được.
Cũng không biết em trai mang theo đồ nguy hiểm gì về, Hạ Phác Đình đương nhiên sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng nếu như em gái không giúp được, muốn anh chọn một trong hai, anh sẽ không chút do dự mà chọn bảo vệ vợ.
Tô Lâm Lang cũng đội mũ bảo hiểm lên rồi lớn tiếng nói: “Để em thử xem, chắc không có vấn đề lớn.”
Sân bay trên đỉnh núi, khi đài quan sát phát lệnh cất cánh, đột nhiên cánh quạt khổng lồ bắt đầu quay, thổi bay lá trên mặt dấy, chiếc Bell 214 màu đỏ cất cánh bay ;lên giữa bầu trời, vượt qua vách núi, đi thẳng đến khu vực đảo, sân bay quốc tế Cảng Phủ.
Có thể giúp một người cuồng vũ khí qua được kiểm tra hay không Tô Lâm Lang không biết, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Trở lại sân bay.
Hạ Phác Hồng chậm rãi uống trà, cậu ta nhìn chằm chằm vào cửa kiểm tra an ninh dành cho người khuyết tật/VIP.
Cậu ta có một mái tóc dài xoăn tự nhiên, lông mày cao, mũi cao, mắt to, trên mặt mang theo mấy phần bệnh tật, trong mắt có sự u buồn bẩm sinh, trông như thể một hoàng tử gặp nạn.
Đột nhiên tiếp viên hàng không nói: “Sir, anh xem, vị kia chắc là người thân của anh, là chị dâu của anh phải không?”
Người bình thường đương nhiên không thể vào đón người thân khi họ chưa qua được của kiểm tra an ninh của hải quan, nhưng VIP hoặc người nhà của người khuyết tật có thể ở dầu bên kia của cửa kiểm tra an ninh đón người thân.
Đã gần mười một giờ đêm, cũng đã rất khuya nên của bên đó rất ít người.
Hạ Phác Hồng nhìn theo hướng tay của tiếp viên hàng không, cậu ta nhìn thấy ở đầu bên kia cánh cửa có một cô gái mặc áo len màu hồng và quần yếm kaki, cô buộc tóc đuôi ngựa, trông rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, cô cầm một cái điện thoại di động đi chậm tới, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Hạ Phác Hồng nói: “Có lẽ không phải.”
Cậu ta không biết Tô Lâm Lang trông như thế nào, nhưng cậu ta đã từng nghe Hứa Uyển Tâm nói, cô là một người rất mạnh mẽ, nắm đấm rất cứng rắn.
Ở trong suy nghĩ của Hạ Phác Hồng, Tô Lâm Lang người có nắm đấm cứng rắn ít nhất cũng phải cao một mét tám, cả người toàn cơ bắp mới đúng.
Mặc dù bên trong là một người điên, nhưng bề ngoài của cậu ta vẫn rất lịch sự.
Cậu ta nói với tiếp viên hàng không: “Tôi rất xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian tan làm của cô.”
Tiếp viên hàng không mỉm cười nói: “Phục vụ ngài là trách nhiệm của chúng tôi, ngài không cần phải xin lỗi.”
Đúng lúc này, nhân viên công tác ở cửa kiểm tra an ninh vây tay, cô gái có gương mặt trong cũng vẫy tay.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận