Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 214:

.



Chương 214:
Lúc trước bà Cố xem trọng Hạ Phác Đình, muốn liên hôn, nhưng bị nhà họ Hạ từ chối vì Hạ Phác Đình đã có hôn ước từ lâu.
Trong lòng bà ta khó chịu nên âm thầm châm biếm Tô Lâm Lang không biết phép tắc, trong đó còn có chút ẩn ý khoe khoang con gái mình.
Hứa Uyển Tâm hơi bất ngờ, sau khi được nhắc nhở bà mới phát hiện hình như việc mình nhường chỗ cho cô sai rồi.
Sao đây? Chẳng lẽ bảo con dâu đứng lên, mình ngồi trở lại à?
Nhưng lúc này, bà lại nghe Tô Lâm Lang hỏi: “Bà Cố, đạo làm vợ là cái gì?”
Bà Cố cười: “Đạo làm vợ chính là lễ nghi phép tắc, tam tòng tứ đức, là truyền thống văn hóa của người Hoa chúng tôi.”
Tô Lâm Lang như bừng tỉnh: “Ở Đại Lục chúng tôi gọi nó là phong kiến mê tín cặn bã đấy, ở Đại Lục chúng tôi ai mà nói về tam tòng tứ đức với phụ nữ sẽ bị lật đổ không thương tiếc, bị đạp mấy ngàn bước chân luôn đó.”
Bà Cố bị cô nói đến trợn mắt há m mồm, tròng mắt suýt chút nữa đã lòi ra.
Gần đây bà Quý Trương Mỹ Linh luôn nghe hai đứa con trai nhắc đến Tô Lâm Lang, nhất là Quý Đình Phong còn bán lấy bà ta, nói cái gì mà muốn đi du lịch, bà ta nói: “Nghe nói quê của bà Phác Đình ở nông trại, phong cảnh chắc rất đẹp nhỉ?”
Bà Cố vội vàng xen mồm: “Nghe nói cô vốn ở nông trại chặt mía, có đúng không?”
Đây không phải đang mỉa mai người ta hay sao, Hứa Uyển Tâm tức giận, nhưng bà mới nhíu mày đã nghe Tô Lâm Lang nghiêm túc nói: “Chúng tôi không gọi nó là chặt mía đâu, mà là chặt cái đuôi của tư bản chủ nghĩa đấy!”
Ba quý bà bất giác nhìn ra phía sau, cái đuôi của tư bản chủ nghĩa hình như chính là bọn họ.
Lại nhìn chiếc áo khoác lông dê của bà Cố, Tô Lâm Lang lại nói: “Đúng rồi, chúng tôi còn cắt lông dê của tư bản chủ nghĩa nữa.”
Bà Cố quấn chặt áo khoác lông dê, ngậm chặt miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Bà Quách cười nói: “Cô Tô đến văn phòng Thẩm phán báo cáo Lục sáu ngón có thể nói là hả hê lòng người, nhưng miếng đất ở bán đảo Hồng Sơn của Hạ Thị e là không hủy được, trọng tâm kinh doanh của Hạ Thị chắc là muốn chuyển sang nội địa nhỉ?”
Bà Quý Trương Mỹ Linh tiện thể nói theo: “Nếu Phác Đình muốn bán bán đảo Hồng Sơn, chúng tôi đều vui vẻ nhận nó.”
Hơn nữa, khi Tô Lâm Lang công khai báo cáo ông sáu Lục, hai bên đã trở thành kẻ thù.
Mà chuyện phá bỏ di dời của bán đảo Hồng Sơn cũng được xem là điều không thể trong mắt các công ty bất động sản khác.
Lúc này nhà họ Hạ gia có một con đường, chuyển nhượng đất giá rẻ để giao cho nhà khác khai phá.
Hôm nay mấy quý bà này đến để hỏi thái độ của Hạ Thị, đăng ký trước rồi đoạt đất.
Thật ra về chuyện phá bỏ di dời bán đảo Hồng Sơn, có nhóm nữ diễn viên người lớn giúp đỡ sẽ nhanh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Về phần ông sáu Lục, không cầu hòa được nên bị báo cáo ngược lại, ông ta muốn xúi giục người dân địa phương chống lại Hạ Thị, lại bị Tô Lâm Lang dùng nhóm nữ diễn viên người lớn để xoa dịu, không tạo ra sóng to gió lớn gì, bây giờ núi với nước chỉ còn một chiêu, đánh nhau!
Mà về mặt đánh nhau, cho dù bày binh bố trận hay là đánh tay đôi, từ trước đến nay Tô Lâm Lang chưa từng thua.
Cho nên chẳng những cô không sợ mà còn mài sáng con dao, luôn sẵn sàng chờ ông sáu Lục khiêu chiến.
Về phần những quý bà này đến giúp đỡ, cũng giống như Linda Tôn và Tôn Gia Kỳ, Tô Lâm Lang đều không bỏ vào mắt.
Cô cũng không thích giao tiếp với các quý bà, lúc này chỉ có suy nghĩ muốn đuổi bọn họ đi!
Cô nói: “Bán đảo Hồng Sơn sẽ nhanh chóng bị phá bỏ, trọng tâm kinh doanh của Hạ Thị vẫn ở Cảng Thành trong lĩnh vực vận tải biển toàn cầu. Tuy nhiên cá nhân tôi đang xem xét việc mở một công ty để đầu tư ở Đại Lục, các bà có hứng thứ đầu tư một chút tiền vào không?"
Những quý bà này đều rất trung thành với Anh, bảo bọn họ quăng tiền vào Đại Lục chính là chuyện chỉ có trong mơ.
Tô Lâm Lang cố tình hỏi như vậy là vì muốn đuổi bọn họ đi.
Không ngờ Hứa Uyển Tâm cho rằng cô thật sự muốn đầu tư, cho nên nói: “Lâm Lang cần bao nhiêu tiền? Mẹ đầu tư cho con.”
Lương Nguyệt Linh cũng nói: “Tôi còn dư mấy trăm ngàn đồng, nếu cô Tô không chê ít thì tôi đầu tư cho cô.”
Tô Lâm Lang nhìn mấy quý bà vẫn không chịu đi, cố tình hỏi bà Cố: “Ngài thật sự không xem xét đến việc đầu tư một chút sao? Ba bốn trăm vạn là đủ rồi, tôi đảm bảo mọi người có lãi không lỗ một đồng nào đâu.”
Ba bốn trăm vạn chỉ là tiền tiêu vặt hàng năm của bà Cố, nhưng thời buổi này mọi người càng xem trọng sự phát triển của đảo quốc Nhật Bản, bà ta mỉm cười, đứng lên: “Tôi đã mua mấy căn nhà ở Nhật Bản rồi, gần đây ngân sách eo hẹp, thôi bỏ đi.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận