Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 848:

.



Chương 848:
Hạ Phác Đình vào khoang điều khiển, anh thấy Tiền Phi Long đứng trước bàn điều khiển, vẻ mặt trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, sắc mặt rất khó coi, anh cảm thấy không thích hợp, duỗi tay ra đỡ anh ta: "Sếp Tiền, cậu không thoải mái ở đâu, hay là say tàu?"
Hạ Bình An nhận lấy bánh an từ tay Tô Lâm Lang, ông ấy nói: "Mợ cả, mợ lái không ổn lắm, mợ xem, sếp Tiền đã bị choáng váng, cứ để tôi lái cho."
Tiền Phi Long vội vàng xua tay, anh ta nói: "Cô Tô lái tàu ổn này, tôi không phải say tàu, tôi rất ổn."
Nói xong, anh ta xoay người, chạy ra khỏi khoang điều khiển, đi lên boong tàu.
Hạ Phác Đình thấy anh ta kỳ lạ, anh hỏi vợ: "Sếp Tiền không sao chứ, rốt cuộc anh ta bị sao vậy?"
Tô Lâm Lang cười nói: "Theo em thấy, sếp Tiền chắc là tủi thân, tủi thân muốn khóc."
Cô hỏi chồng: "Em đói quá, có thịt bò không?"
Hạ Phác Đình nói: "Có thịt bò hầm mà em thích, anh bảo chú Bình An đặc biệt mang cho em."
Tô Lâm Lang cần hoạt động nhiều, tiêu hao thịt cũng lớn, lúc này cô đã đói không chịu được, muốn đi ăn cơm.
Mà Tiền Phi Long đứng trên boong tàu, đúng như Tô Lâm Lang nói, anh ta tủi thân sắp khóc rồi.
Phải biết rằng, anh ta làm cảnh sát ba năm, vất vả vì A Khôn, vất vả vì sự nghiệp phòng chống ma tuý.
Nhưng cảnh sát Anh đến cảnh sát Cảng Thành, rồi đến cảnh sát Nhật Bản, Hàn Quốc đều không ủng hộ anh ta, anh ta xin quân đội Anh trợ giúp quân sự vô số lần, tất cả đều bị từ chối.
A Khôn, một tay buôn ma tuý mà thôi, toàn bộ cảnh sát Châu Á đều không muốn liên quan đến ông ta, để mặc ông ta kiêu căng.
Mà trong ấn tượng của anh ta công an Đại Lục chính là một đám ngu ngốc như lợn.
Quân đội Đại Lục, mặc dù nghe nói sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh, nhưng từ trước đến nay không gây chuyển ở vùng biển quốc tế.
Nhưng công an Đại Lục lại định nghĩa A Khôn là phần tử khủng bổ, mà khi bọn họ bắt A Khôn, ấy vậy mà quân đội Đại Lục lại phái một binh đội đặc chủng, hơn nữa còn chạy thẳng đến vùng biển quốc tế để hành động quân sự.
Điều này khiến Tiền Phi Long rất khó chịu, cũng rất tủi thân.
Vào khoảnh khắc này, anh ta phát hiện ba năm cố gắng của mình đều là vô dụng.
Anh ta đột nhiên ý thức được Cảng Thành nhỏ bé và nỗi khuất nhục bị áp bức khi sống dưới chính quyền thực dân.
Anh ta cũng mới phát hiện ra, khi một đất nước đủ lớn, khi quân đội quốc gia đó đủ mạnh, chắc hẳn làm cảnh sát ở đất nước đó sẽ rất tuyệt vời.
Hôm nay trên biển gió êm sóng lặng, trời trong nắng ấm, rất thích hợp để lái tàu ra ngoài hóng gió.
Tay Hạ Bình An vẫn luôn đặt trên tay ga, chưa từng thả ra, nhưng Tiền Phi Long vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh, anh ta nhận lấy bánh lái từ tay Hạ Bình An, muốn đích thân lái.
Thật ra anh ta vẫn chưa từng được gặp công an Đại Lục, cũng chưa gặp quân nhân của quân đội biển Đông.
Thậm chí trong hoạt động kết hợp quân sự ngày hôm nay giữa Đại Lục và Cảng Thành, chỉ có một mình anh ta là cảnh sát Cảng Thành đi trợ gió Đại Lục.
Nhưng thế thì có sao, cho dù cảnh sát Cảng Thành đều chết hết, chỉ còn một mình anh ta, anh ta cũng muốn tiêu diệt những con buôn ma tuý.
Ai muốn triệt phá bọn buôn ma tuý, anh ta sẽ đứng về phía người đó!
...
Nói đến bên Hạ Phác Húc.
So với bọn Tô Lâm Lang chạy tới chạy lui thì Hạ Phác Húc thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Mãn Quán có một chiếc tàu đánh cá, là tàu thuộc kiểu giăng lưới cỡ lớn, thế nhưng đánh cá chỉ là ngụy trang.
Thật ra chiếc tàu này dùng để đánh bạc, bởi vì trên tàu không hề có dụng cụ đánh cá, ngược lại trong khoang tàu được trang trí rất xa hoa, có đủ loại hình thức như Baccarat, còn có máy đánh bạc, đủ loại cá cược.
Đánh giá cách bố trí của con tàu, con tàu này không chỉ tiếp đón những người đánh bạc mà còn cả những tên dâm ô và những tên nghiện ma tuý.
Bởi vì Hạ Phác Húc nhìn vào thùng rác, phát hiện bên trong có rất nhiều bao cao su đã sử dụng và ống tiêm.
Đương nhiên hôm nay trên tàu chỉ tiếp đón một mình anh ta.
Trên tàu có mấy người phục vụ, bọn họ đều là đàn em của tay già đời Cố Mãn Quán.
Mấy tên xã hội đen lục soát người Hạ Phác Húc cẩn thận, sau đó mới cho anh ta lên thuyền.
Còn có mấy phụ nữ, ngoại hình cũng không tệ, nhưng nhìn thì chán chường, không hề có tinh thần, có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu tiêm trên đùi bọn họ, rõ ràng bọn họ đều hít thuốc phiện, thậm chí còn tiêm cả thuốc.
Cố Mãn Quán chuẩn bị người đẹp cho Hạ Phác Húc, nhưng đương nhiên anh ta không dám, ngộ nhỡ bị nhiễm bệnh, sao có thể làm chồng quốc dân được nữa?
Thế nhưng có biện pháp, Hạ Phác Húc nói tối qua mình trộm tiền nên cả đêm không ngủ, tìm một khoang tàu nhỏ trên tàu, anh ta trốn ở đó ngủ.
Cứ như vậy, anh ta lấy cớ đi ngủ, trốn được đến khi trời tối.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận